“Con gái à, chỗ con ổn không? Ở bên ba, dân bị nạn đã được sơ tán an toàn rồi!”
Tôi nhẹ nhàng đáp:
“Ba ơi, bên con cũng có nhiều chú bộ đội đến rồi, mọi người đều an toàn. Ba cứ yên tâm nhé!”
“Ừ tốt quá, tốt quá!”
Ba nói ông và đồng đội đã làm việc suốt từ rạng sáng hôm qua đến giờ. Sau khi dặn ông nghỉ ngơi giữ sức, tôi tắt máy.
Tất cả bạn học có mặt đều nghe thấy rõ.
Hơn thế nữa, hàng triệu khán giả trong livestream cũng đã nhìn thấy tất cả.
Tôi xoay người lại, nhìn chằm chằm vào những kẻ từng mong tôi chết đi, ánh mắt cương nghị:
“Tôi không hề nói dối! Ba tôi là một cựu quân nhân, và ‘hễ Tổ quốc gọi, sẵn sàng trở về’ là vinh dự cao nhất của người lính! Ba tôi không phải kẻ hèn nhát, thấy chết mà không cứu!
Nếu ai còn dám xúc phạm ông ấy — vậy thì hẹn gặp nhau tại tòa!”
Cả lớp chết lặng.
Nhưng màn hình livestream thì như nổ tung, đỏ rực — toàn bộ là biểu tượng lá cờ Tổ quốc do cư dân mạng liên tục thả.
【Ngay cả người như vậy mà cũng dám xúc phạm, không sợ vào tù chắc?!】
【Cảm động quá đi mất! Tôi muốn đến tiệm net của bác cựu chiến binh kia tặng hoa tươi!】
【Đám nhóc chết tiệt kia dám lợi dụng lòng tốt của chúng ta, suýt nữa thì chúng ta đã trách lầm người tốt rồi!】
…
Cả lớp tôi chết lặng, không ai thốt nổi một lời.
Vì muốn giữ chút thể diện cuối cùng, từng người một bắt đầu quay sang xin lỗi tôi.
“Học ủy, thật sự xin lỗi cậu! Tụi mình đã hiểu lầm cậu rồi!”
“Xin lỗi, xin lỗi! Chú thật sự là người tuyệt vời, là tụi mình sai!”
…
Dù sao thì bọn họ cũng là người từng đi học, còn biết phân biệt phải trái.
Tôi và ba từ trước đến nay luôn giữ nguyên tắc sống khiêm nhường, làm người trầm lặng. Nhưng bọn họ thật sự đã đi quá giới hạn.
Ngày tôi và ba bình an trở về nhà, thư báo trúng tuyển của Thanh Hoa – Bắc Đại cũng vừa đến.
Giống như kiếp trước, những cư dân mạng có “thân thủ phi phàm” lại một lần nữa tìm ra địa chỉ tiệm net của ba tôi.
Nhưng khác với kiếp trước — lần này, trước cửa tiệm không còn là trứng thối bốc mùi hôi nồng nặc, mà là những bó hoa tươi rực rỡ và những bức thư cảm ơn chất đống.
Còn đám bạn học lớp 12A6 không thể hắt nước bẩn lên người tôi nữa, liền đổ dồn mọi tức giận lên công ty du lịch.
Dưới sự cầm đầu của Trần Tư Niên, cả đám chạy đến công ty làm ầm lên.
Nhưng công ty du lịch ngay lập tức đưa ra một xấp giấy tờ: là bản cam kết “tự nguyện đi tour” và giấy miễn trừ trách nhiệm có chữ ký của từng người — do chính hoa khôi dàn xếp bắt họ ký.
Thì ra cái “tour du lịch giá hời” kia chẳng phải do hoa khôi có quan hệ, mà là vì công ty du lịch biết trước thời tiết sẽ mưa lớn, chẳng ai dám đăng ký tour vào vùng núi nên mới giảm giá mạnh.
Khoảnh khắc ấy, cả lớp mới sực tỉnh — thì ra bọn họ đã bị hoa khôi lừa.
Trần Tư Niên là lớp trưởng, trong tay có thông tin cá nhân của hoa khôi. Dưới sự xúi giục của Mã Sa, hắn dùng thông tin đó tra cứu điểm thi của cô ta.
Và rồi… tất cả sững sờ khi thấy — cô ta chỉ thi được 300 điểm.
Lúc đó, mọi chuyện mới thật sự vỡ lẽ.
Cả đám vì phẫn uất mà kéo đến nhà hoa khôi làm loạn, không ngờ trong lúc xô xát đã vô tình làm bị thương ông bà nội của cô ta.
Còn hoa khôi, hoàn toàn phát điên.
Vì tất cả đều đã đủ 18 tuổi, cuối cùng bọn họ — lần lượt bị đưa vào trại giam.
Còn tôi, cầm trong tay thư báo trúng tuyển, kéo chiếc vali ba mới mua, hạnh phúc bước vào cánh cổng đại học Thanh Hoa – Bắc Đại.
Ánh nắng ấm áp rực rỡ trải dài trên con đường phía trước.
Tôi ngẩng đầu lên trời, vui vẻ hét lớn:
“Mẹ ơi, con đậu đại học rồi! Ba chăm sóc con rất tốt! Mẹ ở trên trời nhất định cũng phải sống thật hạnh phúc nhé!”
— Toàn văn hoàn —
Người Mẫu Nam Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Kinh Khuyên (Chương 1)
Truyện siêu hay
📌 Thể loại tương tự:
Ngôn tình
Hiện đại
1
“Phẳng hay không?”
Bàn tay to của anh người mẫu thanh tú đang loạn trong áo thun của tôi.
Tôi say khướt, ngồi trên đùi anh ta, không chịu được mà truy hỏi:
“Lâu thế rồi, vẫn chưa sờ ra phẳng hay không sao?”
Anh người mẫu lắc đầu, đuôi mắt ửng hồng, giọng nói trầm khàn đầy từ tính: “Vẫn chưa đủ.”
…
Trời đã sáng bảnh.
Tôi mở mắt ra, một gương mặt điển trai tuyệt trần đang say ngủ ngay trong gang tấc. Tấm chăn màu trắng trượt xuống tận eo, để lộ tấm lưng trần của anh với những vết đỏ lấm tấm đầy mê hoặc kéo dài xuống tận khe mông.
Vừa tan vỡ, lại vừa quyến rũ c h ế t người.
Mà những dấu vết đó… chính là kiệt tác của tôi.
Ký ức đêm qua ồ ạt tràn về trong tâm trí.
“Anh muốn… sờ một chút không?”
“Không được, tôi sẽ không kìm chế được.”
“Không kìm chế được… cũng được mà, anh nhẹ một chút là được.”
A a a a!
Triệu Nghi Y ơi là Triệu Nghi Y!
Tối qua mày đã làm cái quái gì vậy hả!
Chỉ vì bị tên khốn Thẩm Dục Hành hủy hôn trước mặt mọi người, bị hắn chế nhạo là “công chúa sân bay”, “TV màn hình phẳng”, mà mày đã tuyệt vọng đến mức đi uống rượu, rồi ngủ với một… anh người mẫu sao?
Còn ép người ta sờ cả đêm, hỏi phẳng hay không?!
Tôi hận không thể xuyên không về đêm qua để tát c h ế t chính mình.
Đồng hồ sinh học đã khiến anh tỉnh giấc trước tôi.
Giờ mà chạy thì vẫn còn kịp!
Tôi rón rén vén chăn lên, cố nén cơn đau nhức khắp người. Mũi chân vừa chạm đất, tôi đã suýt khuỵu xuống.
Đau quá!
Chân đau, eo đau, ngực cũng đau… Toàn thân đau ê ẩm!
Đêm qua… kịch liệt đến thế ư?
Cả người tôi cứng đờ, một nỗi sợ hãi tột độ dâng lên đến đỉnh đầu. Tối qua vội vàng như vậy, còn không dùng biện pháp an toàn. Lẽ nào chỉ sau một đêm tôi đã dính bệnh rồi không?
Anh người mẫu này có “sạch” không?
Tôi quay đầu lại, đánh giá anh từ đầu đến chân một lượt nữa. Làn da mịn màng, cơ bắp săn chắc. Đâu chỉ sạch, đây phải gọi là tuyệt tác được Nữ Oa nặn trong lúc cao hứng thì đúng hơn.
Nhưng nghĩ lại dáng vẻ ngây ngô, đỏ mặt tìm mãi không đúng chỗ của anh lúc đầu, rồi sau đó lại như biến thành một người khác, vừa hung hãn vừa tàn nhẫn, giữ chặt eo tôi không biết thỏa mãn là gì…
Rốt cuộc anh là trai tân hay là tay chơi lão luyện đây?
Thôi kệ, cứ đến bệnh viện kiểm tra trước đã.
Ngay khi tôi vừa định đứng dậy, người trên giường bỗng cựa mình.
Anh tỉnh rồi sao?
Tôi cứng đờ người, nín thở không dám phát ra tiếng động. May mà anh không tỉnh, chỉ ôm lấy gối, dụi mặt vào rồi khẽ thì thầm: “Anh yêu em, Triệu Nghi Y…”
Tối qua… tôi đã nói tên mình cho anh biết rồi à?
Nhìn lại khuôn mặt ấy, tôi bỗng thấy quen quen.
Thôi kệ, chuồn trước đã! Bệnh viện sắp hết số rồi!
2
Tôi bắt một chiếc xe phóng thẳng đến bệnh viện. Lấy số, rút m á u, xét nghiệm. Kiểm tra HIV, các bệnh lây truyền qua đường tình d ụ c, cuối cùng còn mua cả thuốc t r á n h t h a i khẩn cấp.