Lần tiếp theo tôi gặp lại cô ta là nửa tháng sau. Khuôn mặt Đổng Nhiễm Nhiễm quấn đầy băng gạc, chỉ để lộ đôi mắt – cô ta đã đi phẫu thuật thẩm mỹ. Tôi thờ ơ liếc nhìn bàn tay cô ta đang đặt trên bụng. Xem ra cô ta vội lắm rồi, dám thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ và thụ thai cùng một lúc.
“Đợi tao hồi phục xong, tao sẽ đi nhận t i n h t r ù n g ngay lập tức. Với thể chất của tao, chắc chắn sẽ sinh được một thằng cu bụ bẫm.”
“Hơn nữa tao còn trẻ, có khi người ta còn không phân biệt được là mẹ con hay chị em ấy chứ.”
Những người bạn cùng phòng khác không thể chịu nổi những lời lẽ ngông cuồng của cô ta, chỉ biết im lặng cúi đầu.
“Á!”
Cô bạn Tần Hoan hét lên một tiếng thất thanh.
Chúng tôi vội nhìn sang, thấy Tần Hoan đang sợ hãi chỉ vào chiếc hộp kính dưới chân mình. Tấm vải đen che trên hộp đã bị tuột xuống, để lộ con vật bên trong – một con rắn. Tần Hoan ôm ngực, lùi lại liên tục.
“Rắn! Có rắn!”
Đổng Nhiễm Nhiễm tỏ ra như không có gì lạ, bước tới và đậy tấm vải đen lại.
“Hét cái gì mà hét, không phải chỉ là một con rắn thôi sao?”
Tần Hoan tức giận đến sôi m á u, quát lên: “Là của mày phải không?”
Đổng Nhiễm Nhiễm nhún vai, coi như thừa nhận. Ký túc xá có quy định rõ ràng không được nuôi bất kỳ vật nuôi nào, huống hồ đây lại là rắn!
Tôi khoanh tay đứng từ xa, lặng lẽ thưởng thức bộ mặt của Đổng Nhiễm Nhiễm.
“Tao đã tìm một bà thầy bói để xin một phương thuốc bí truyền, một trong những vị thuốc đó là da rắn mới lột.”
Đổng Nhiễm Nhiễm nói một cách thản nhiên, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn.
Tần Hoan tức đến đỏ mặt.
“Mày không biết ký túc xá không cho phép nuôi thú cưng à! Hơn nữa lỡ con rắn này bò ra ngoài thì phải làm sao!”
Đổng Nhiễm Nhiễm bình tĩnh liếc nhìn cô ấy, nhếch mép cười.
“Đồ nhà quê, mày không biết có một loài gọi là rắn cảnh, không có răng nanh sao?”
Tần Hoan xuất thân từ một huyện nhỏ, đã phải nỗ lực rất nhiều để thi đỗ vào trường chúng tôi, nên tự nhiên không rành về những chuyện này.
Một người bạn cùng phòng khác là Trương Na thấy chướng mắt, bèn lên tiếng giảng hòa: “Dù vậy đi nữa, Nhiễm Nhiễm mày cũng không nên để nó trong phòng chứ, đáng sợ lắm…”
Khuôn mặt của Đổng Nhiễm Nhiễm bị quấn kín, không thể nhìn thấy biểu cảm gì. Nhưng giọng điệu của cô ta vẫn đầy vẻ khinh miệt: “Đợi tao trở thành mệnh phụ phu nhân, tùy tiện ban cho chúng mày chút đỉnh cũng đủ để chúng mày ăn mặc cả đời không lo. Chúng mày chịu đựng một chút vì tao thì đã sao?”
Tần Hoan và Trương Na nhìn nhau, không nói thêm gì nữa.
Đổng Nhiễm Nhiễm đắc ý liếc nhìn họ, rồi từ từ ngồi xuống và lấy từng món đồ trong túi ra. Đỉa khô, bọ cạp khô, giun đất, mào gà, gián khô…
Những thứ còn lại tôi không nhìn nữa, chỉ cần lấy ra là đã bốc mùi hôi t h ố i nồng nặc.
Tôi không thể tưởng tượng được Đổng Nhiễm Nhiễm sẽ phải uống những thứ này hàng ngày, nên lập tức mở ứng dụng tìm nhà cho thuê.
Trương Na nhíu mày hỏi: “Uống những thứ này thật sự có tác dụng sao? Oẹ…”
Đổng Nhiễm Nhiễm trông có vẻ rất hào hứng.
“Tất nhiên rồi! Tao đã bỏ ra cả vạn tệ để mua phương thuốc gia truyền này đấy, đảm bảo sinh con trai!”
3
Tôi chưa kịp tìm được nhà trọ phù hợp thì Đổng Nhiễm Nhiễm lại bắt đầu giở trò.
Tiếng thông báo điện thoại reo không ngớt. Mở ra xem, tôi phát hiện cô ta đã ban hành một bộ “Nội quy thai kỳ”:
[Từ nay về sau, trong phòng tuyệt đối không được phép nói chữ “con gái”, để tránh dọa con trai của tao chạy mất.]
[Trong thời gian tao mang thai, những người khác trong phòng phải tuân thủ nguyên tắc “bà bầu là số một”, đòi gì được nấy.]
[Sau khi mang thai phải tuyệt đối tránh xa đồ ăn vặt. Những người khác trong phòng không được ăn bất kỳ loại đồ ăn vặt nào trước mặt tao.]
[Sau khi tao mang thai, toàn bộ việc ăn uống sẽ do những người khác trong phòng chịu trách nhiệm, tuân thủ nguyên tắc ít muối, ít dầu, thực phẩm hữu cơ lành mạnh và giàu dinh dưỡng.]
[Bà bầu cần phải giữ tâm trạng vui vẻ, những người khác trong phòng tuyệt đối không được chọc giận tao, nếu không hậu quả tự gánh.]