Tôi vớ ngay cái chổi lông gà đập lên người anh:
“Tống Diên An! Anh mua cái đồ quỷ gì thế này?!”
Anh ôm đầu chạy trối chết:
“Anh làm sao mà biết được! Thẩm Bác Quân nói đây là đồ thịnh hành nhất Thượng Hải mà…”
“Thẩm Bác Quân cái đầu anh ấy!”
Tôi tức đến đau gan:
“Nhà anh ta vợ mới đẻ có một đứa, chắc chắn là biết cái đó không đáng tin!”
Tối đó, Thẩm Bác Quân bị túm cổ lôi vào nhà, mặt còn ngơ ngác:
“Sao, sao thế này?”
Tống Diên An đập cái vỏ bao cao su rách nát lên bàn:
“Giải thích cho tôi đi!”
Thẩm Bác Quân vừa nhìn thấy, lập tức phì cười:
“Anh Diên An, cái này còn phải xem hạn sử dụng nữa chứ…”
Cậu ta lật mặt sau chỉ chỉ:
“Nè, quá hạn hai năm rồi.”
Tôi tối sầm mặt, suýt nữa ngã khỏi giường.
Tống Diên An vội đỡ tôi dậy, quay đầu quát to:
“CÚT! Ngày mai tôi điều cậu đi xúc phân trại!”
Thẩm Bác Quân vừa chạy vừa la:
“Chị dâu ơi! Lần này chắc chắn là con gái đấy!”
Bà cụ biết chuyện, vui tới mức làm thịt luôn hai con gà mái già.
Bà bưng nồi canh gà bước vào, thấy Tống Diên An đang ngồi xổm ngoài sân, mặt mày ủ ê.
“Sao? Không vui à?”
Bà cụ cầm gậy gõ vào mông anh.
Tống Diên An rầu rĩ:
“Bà nội, trong nhà giờ có tới chín đứa rồi…”
“Chín thì sao?”
Bà cụ đặt cái nồi đất lên bàn rầm một cái:
“Nhà mình nuôi không nổi chắc?”
Tôi nhỏ nhẹ giơ tay:
“Bà ơi, sổ sách ở hợp tác xã… con ói bẩn hết rồi…”
“Bẩn thì bẩn!”
Bà móc từ túi ra một cái khóa vàng:
“Cháu cố là quan trọng nhất!”
Tống Diên An nhìn cái khóa to bằng bàn tay, thở dài:
“Ngọt Ngào, hay là… anh đi triệt sản nhé?”
Bà cụ lập tức giơ gậy lên:
“Anh mà dám triệt, đừng gọi tôi là bà nội nữa!”
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Tống Diên An cứ lẽo đẽo theo tôi suốt, tôi cúi xuống nhặt cái kim thôi cũng hét toán lên.
Hôm đó tôi đang sắp xếp hàng ngoài quầy thì thấy vợ Thẩm Bác Quân bế con bước vào, phía sau là ông chồng cụp tai cúi đầu.
Anh ta thật sự bị điều đi xúc phân nửa năm trời.
Vợ anh ta rụt rè đưa cho tôi một gói vải:
“Cái này là Bác Quân nhờ người từ Thượng Hải mua về… là hàng chuẩn…”
Tôi mở ra xem, là nguyên hộp dụng cụ tránh thai, trên hộp in dấu kiểm định đỏ chót.
Tống Diên An đúng lúc đi vào, vừa thấy cái hộp đã đen mặt:
“Cậu hại tôi một lần chưa đủ, giờ còn muốn hại tiếp hả?”
Thẩm Bác Quân lập tức núp sau kệ hàng:
“Anh Diên An! Em thề đấy! Hàng thật! Em nhờ bạn làm trong công ty dược gửi về mà!”
Tôi nhìn hộp rồi khựng lại:
“Khoan… cái này hình như… kích cỡ…”
Tống Diên An ghé lại xem, hai tai đỏ ửng:
“Thẩm Bác Quân! Cậu có ý gì hả?!”
Thẩm Bác Quân ôm đầu ngồi thụp xuống:
“Lấy… lấy nhầm… cái đó là size của em…”
Cả phòng lập tức im bặt.
10
Tết Đoan Ngọ năm đó, tôi hạ sinh một cặp sinh đôi — hai cô con gái.
Ngoài sân, bà cụ đang chỉ đạo người làm mổ heo nấu tiệc.
Tôi thở dài thườn thượt, chọc chọc vào vai Tống Diên An:
“Anh này, em chợt nghĩ…”
“Hả?”
“Nhà mình chắc nên thay cái giường lớn hơn rồi.”
Anh cúi đầu hôn lên trán tôi:
“Mai anh gọi thợ tới luôn.”
Cái giường mới thật sự rộng hơn, nhưng cũng không chịu nổi cả nhà hơn chục người chen chúc ngủ cùng.
Nửa đêm tôi bị nóng quá mà tỉnh dậy, quay sang thấy một nửa người Tống Diên An đã trượt ra mép giường, ôm chặt bé Chín và bé Mười trong lòng.
“Anh không sợ té xuống đất à?”
Tôi nhẹ nhàng đẩy hai đứa nhỏ vào trong một chút.
Anh mơ màng mở mắt, giơ tay ôm tôi lại:
“Không té được đâu…”
Chưa nói dứt câu — rầm! — anh rơi luôn xuống sàn.
Tiếng khóc ré lên.
Đứa cả dụi mắt ngồi dậy, đứa hai chạy chân đất đi đỡ.
Đứa ba đứa bốn thi nhau hét.
Đứa tám với đứa chín thì chui luôn vào chăn tôi nằm ké.
Hai bé song sinh bé nhất thì… khóc rống không ngừng.
Tống Diên An lồm cồm bò dậy, mặt mũi lấm lem, cười khổ:
“Nhà mình… chẳng khác gì trại heo…”
Tôi ném luôn cái gối vào mặt anh:
“Anh mới là con heo ấy!”
Chiều hôm đó, Tống Diên An đang chơi xích đu với bọn trẻ ngoài sân.
“Mẹ ơi!”
Bé Tư chạy lại méc:
“Ba không cho con ngồi!”
Tôi véo má con bé một cái:
“Mẹ ra nói chuyện với ba con nhé.”
Tống Diên An quay lại nhìn tôi cười.
Sau lưng anh là hai đứa nhỏ đang ngủ ngon lành trên lưng, nước miếng chảy ròng ròng, dây xích đu còn quấn cả vào thắt lưng anh.
Tự nhiên tôi thấy mũi mình cay cay.
Cô gái quê năm xưa vì mười vạn mà gả vào nhà họ Tống, làm sao ngờ được sẽ có một cuộc đời rộn ràng như bây giờ.
“Sao ngẩn người vậy?”
Anh bước tới, đôi tay dính đầy mùn cưa lau vào áo rồi mới dám nắm lấy tay tôi:
“Xích đu làm xong rồi, em thử trước đi.”
Bọn trẻ ríu rít không chịu thua.
Anh bế bổng bé Năm, một tay đỡ tôi ngồi lên ván xích đu:
“Ngồi chắc vào nhé.”
Xích đu đưa lên cao, tôi len lén ngoái đầu lại, vừa khéo chạm ánh mắt anh đang mỉm cười nhìn mình.
“Tống Diên An.”
“Ừ?”
“Kiếp sau, em vẫn muốn gả cho anh.”
Tay anh khựng lại, xém làm rơi dây:
“…Nói rồi đấy nhé.”
Tôi bật cười, gật đầu thật mạnh.
Trên ngọn cây táo, vầng trăng dịu dàng khẽ nhô lên.
Hết.
Trả Lại Anh Chiếc Sừng Gấp Bội (Chương 1)
Truyện siêu hay
📌 Thể loại tương tự:
Ngôn tình
Hiện đại
Nữ cường
1
Tôi nhìn Bùi Dữ Xuyên đang ngồi trên ghế sô pha. Quả nhiên anh đang dán mắt vào điện thoại, khóe môi không giấu được ý cười. Nụ cười ấy dịu dàng mà chói mắt.
Xem ra, những dòng bình luận lần này lại nói đúng sự thật.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy những dòng chữ trong suốt lơ lửng trước mắt mình là vào nửa năm trước.
Tối hôm đó, tôi và Bùi Dữ Xuyên rúc vào lòng nhau trên ghế sô pha xem một bộ phim cũ. Phim đang chiếu đến đoạn nam chính ngoại tình bị phát hiện, tiếng cãi vã xé lòng vang vọng khắp phòng khách.
Bùi Dữ Xuyên đột nhiên tắt ti vi. Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Anh ôm tôi vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi, bâng quơ hỏi: “Bảo bối, nếu như… nếu như có một ngày anh ngoại tình, em sẽ thế nào?”
Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ anh nhập tâm vào phim quá nên nói đùa. Bởi vì, đó là Bùi Dữ Xuyên cơ mà.
Là Bùi Dữ Xuyên năm mười hai tuổi đèo tôi bằng xe đạp, vì che chở cho tôi mà ngã rách cả cánh tay, máu chảy đầm đìa, để lại một vết sẹo nơi hổ khẩu đến giờ vẫn chưa mờ.
Là Bùi Dữ Xuyên vì muốn đi cùng tôi mà dứt khoát từ bỏ giấy báo trúng tuyển của trường đại học danh giá nhất trong nước, cùng tôi đến một đất nước xa lạ.
Anh là nhân vật chính duy nhất trong suốt cả thanh xuân của tôi, là sự thiên vị mà cả thế giới này đều công nhận dành cho tôi.
Một Bùi Dữ Xuyên như thế, sao có thể ngoại tình được?
Thế nên tôi đã cong môi, nửa thật nửa đùa dọa anh:
“Thế thì em cũng sẽ ngoại tình, tìm một người cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, cho anh tức chết.”
Nói rồi, tôi lại giả vờ nghi hoặc, sáp lại gần anh.
“Anh hỏi chuyện này làm gì? Khai mau thì khoan hồng, chống cự thì nghiêm trị, có phải anh thật sự có người khác ở bên ngoài rồi không?”
Bùi Dữ Xuyên cưng chiều véo má tôi, giọng anh dịu dàng đến tan chảy.
“Nói linh tinh gì thế, sao anh có thể ngoại tình được? Anh yêu em nhiều thế nào em không biết sao? Không tin em sờ thử xem, trong tim anh ngoài em ra còn có thể có ai nữa?”
Anh kéo tay tôi đặt lên lồng ngực rắn chắc ấm nóng của mình. Nhịp tim trầm ổn mà mạnh mẽ truyền đến qua lớp áo mỏng.
Và cũng chính vào khoảnh khắc ấy, vài dòng chữ trong suốt bỗng dưng hiện ra trước mắt tôi.
[Nữ chính không tin thật đấy chứ! Đây căn bản không phải là giả thuyết! Là nam chính đang thăm dò giới hạn của cô ấy đó!]
[“Nếu như” cái con khỉ! Đàn ông khi nói “nếu như”, chính là lúc đang trong quá trình ngoại tình!]
[Cưng ơi! Đừng tin! Nhìn vành tai anh ta kìa! Đỏ hết cả lên rồi! Cứ nói dối là tai anh ta lại đỏ, em quên rồi sao!]
Dòng bình luận cuối cùng như một cây kim đâm thẳng vào óc tôi.
Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu nhìn tai Bùi Dữ Xuyên, vành tai anh đang đỏ ửng một cách bất thường.
Đó là tật xấu từ nhỏ đến lớn của anh, mỗi lần nói dối là không thể nào sửa được.
Tối hôm đó, nhân lúc anh đi tắm, lần đầu tiên trong đời tôi nảy ra ý định kiểm tra điện thoại của anh.
Màn hình sáng lên là ảnh chụp chung của hai chúng tôi ở bờ biển, nụ cười rạng rỡ mà sao nhói mắt. Mật khẩu vẫn là sinh nhật tôi.
Tôi run rẩy mở WeChat, ghim ở trên cùng chỉ có khung chat của tôi và anh, cùng một nhóm gia đình.
Mọi thứ đều hoàn hảo đến mức không thể soi mói. Lẽ nào… thật sự là tôi đã nghĩ nhiều rồi?
Ngay lúc tôi định đặt điện thoại xuống, một ý nghĩ lóe lên. Tôi tiện tay bấm vào một tin nhắn quảng cáo, chọn mục “Chuyển tiếp”.
Trong danh sách liên hệ vừa hiện ra, ở dòng đầu tiên của mục “Gần đây đã chuyển tiếp”, một cái tên xuất hiện đầy choáng váng.
[Thư ký – Trương Lâm].