Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
KHÔNG CẦN HY SINH-1
Chương 1
Bạn trai lấy tiền phẫu thuật của mẹ tôi mua túi cho "bạch nguyệt quang", tôi đã báo công an.
Tôi đã vất vả gom góp được 300.000 tệ để lo tiền phẫu thuật cứu mạng cho mẹ. Thế nhưng, ngay trước ngày mẹ tôi lên bàn mổ, bạn trai tôi đã chuyển hết số tiền đó đi.
Bạn bè tôi đều sững sờ.
"Cậu lấy tiền cứu mạng mẹ vợ tương lai đi mua túi cho Trầm Nguyệt á? Cậu điên rồi à? Đó là tiền cứu người đấy!"
"Chưa kể, vị hôn thê của cậu mà biết thì sao? Mẹ cô ấy ngày mai mổ rồi đấy!"
Nhưng bạn trai tôi lại thản nhiên như không có chuyện gì.
"Gấp cái gì chứ? Cô ấy yêu tôi đến mức từng sẵn sàng hiến thận cho tôi kia mà, chuyện gì mà chẳng nghe theo tôi?"
"Cô ấy hiếu thảo thế, chắc chắn đã chuẩn bị phương án dự phòng từ trước rồi, có khi giờ đang quỳ xuống cầu xin họ hàng cũng nên."
Tôi đứng tựa lưng ngoài cửa phòng bệnh, người lạnh toát, rồi bình thản quay người rời đi.
Ngày hôm sau, khi anh ta đang ở cửa hàng đồ hiệu thì gọi cho tôi, giọng đầy lo lắng:
"Em yêu, sao thẻ anh bị khóa rồi?"
Tôi bình tĩnh nhìn bác sĩ và ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật cho mẹ.
"À, tôi báo công an rồi. Nói anh lừa đảo."
Đầu dây bên kia, giọng Cố Diễn lập tức cao vút lên.
“Lừa đảo? Lâm Tịch, em điên rồi à! Chúng ta là vợ chồng, tiền của em chẳng phải cũng là tiền của anh sao?”
“Với lại, anh chỉ mượn tạm thôi, đâu phải không trả lại!”
Tôi đưa tờ giấy đã ký cho bác sĩ, giọng điềm tĩnh không chút gợn sóng.
“Số tiền đó là tiền phẫu thuật của mẹ tôi, anh không biết sao?”
“Cố Diễn, tự ý chuyển khoản số tiền lớn từ thẻ ngân hàng của người khác đã cấu thành tội trộm cắp rồi.”
“Nể tình cũ, tôi chỉ tố cáo anh tội lừa đảo. Anh nên cảm ơn tôi.”
Có vẻ giọng điệu lạnh lùng của tôi khiến anh ta nghẹn lời, mãi không thốt ra được câu nào.
Ngay sau đó, giọng nữ ẻo lả vang lên từ đầu dây bên kia – là Trầm Nguyệt.
“Chị Lâm Tịch, chị đừng giận, anh Cố Diễn chỉ muốn mua cho em cái túi làm quà sinh nhật thôi, anh ấy không cố ý đâu…”
“Tiền phẫu thuật của mẹ chị quan trọng hơn mà, bọn em sẽ trả lại ngay, chị đi nói với công an đi, chỉ là hiểu lầm thôi được không?”
Tôi nhếch mép cười.
“Hiểu lầm à?”
“Trầm Nguyệt, sinh nhật cô... không phải mới tổ chức tháng trước à?”
Đầu dây bên kia bỗng chốc im bặt.
Tôi chẳng buồn nghe hai người họ diễn kịch nữa, lập tức cúp máy, chặn số, thao tác dứt khoát không một chút do dự.
Y tá trưởng bước lại gần, ánh mắt lo lắng nhìn tôi:
“Tiểu Tịch, tiền phẫu thuật của mẹ em...”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng nặn ra một nụ cười.
“Em giải quyết xong rồi, chị yên tâm.”
Quay người bước vào cầu thang trống không, tôi không còn gắng gượng được nữa, ngồi thụp xuống đất, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Năm năm trước, Cố Diễn bị suy thận, cần ghép thận gấp.
Tôi là người thân duy nhất có kết quả tương thích.
Mẹ anh ta đã quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi cứu con bà.
Cố Diễn nắm tay tôi, mắt đỏ hoe, thề thốt sẽ mãi mãi đối xử tốt với tôi.
Tôi tin anh ta.
Tôi giấu mẹ, lặng lẽ lên bàn mổ, hiến một quả thận của mình cho anh.
Từ sau ca mổ, sức khỏe tôi giảm sút rõ rệt – không được lao lực, không được để cảm lạnh.
Nhưng tôi chưa bao giờ hối hận.
Tôi tưởng rằng, sự hy sinh của mình có thể đổi lấy một tấm chân tình.
Nhưng tôi đã nhận được gì?
Là khi mẹ tôi đang cận kề cái chết, anh ta lại mang tiền cứu mạng bà đi mua cái túi ba trăm nghìn cho “cô em gái tốt”.
Là khi anh ta ngang nhiên nói: “Em yêu anh đến mức cho cả quả thận, ba trăm nghìn thì đã là gì.”
Vết sẹo trên người như âm ỉ đau trở lại.
Tôi lau nước mắt, lấy điện thoại từ trong túi áo ra.
Tôi bấm gọi vào một số điện thoại đã lâu không liên lạc.
Điện thoại vừa đổ chuông một tiếng đã có người bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm ổn, dịu dàng:
“Lâm Tịch?”
Cổ họng tôi nghẹn lại, giọng khàn đặc:
“Anh Chu Dật… Em… em gặp chút rắc rối… có thể… cho em mượn ba trăm nghìn được không?”
Chu Dật không hề do dự.
“Gửi số tài khoản cho anh.”
“Chuyện tiền bạc không quan trọng, em gặp chuyện gì rồi?”
Nước mắt tôi lại trào ra, không thể kiềm chế.
“Mẹ em phải phẫu thuật.”
“Anh hiểu rồi. Đừng lo lắng, chăm sóc dì quan trọng hơn cả.”
Chưa đầy năm phút sau, điện thoại tôi nhận được tin nhắn báo tài khoản đã nhận đủ ba trăm nghìn.
Tôi nhìn dãy số đó, lòng ngổn ngang trăm mối.
Tôi và Chu Dật là bạn cùng trường đại học. Anh là người nổi bật nhất khoa Luật – điềm đạm, nhã nhặn nhưng luôn giữ khoảng cách với người khác.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰