Bình luận trên livestream đều đang dồn dập mắng chửi Lâm Mạn Tuyết.
Dù fan của cô ta cố gắng spam để lật tình thế, nhưng rất nhanh đã bị các fandom khác và đội ngũ truyền thông do Hứa Trầm chuẩn bị phối hợp dập tắt hoàn toàn.
Dư luận chuyển hướng cực nhanh, tạo thành làn sóng phản kích dữ dội.
Chỉ trong một thời gian ngắn, danh tiếng của Lâm Mạn Tuyết và cả nhà họ Lâm sụp đổ hoàn toàn. Cổ phiếu của Tập đoàn Lâm thị lao dốc không phanh.
Lâm Mạn Tuyết ngây người như tượng. Cô ta không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt.
Chân mềm nhũn, rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Lần này chắc là ngất thật.
Bởi vì ngay sau đó, ba mẹ Lâm vội vã chạy vào.
Vừa thấy Lâm Mạn Tuyết bất tỉnh, mẹ Lâm nước mắt ngắn dài ôm lấy con, vừa gọi xe cấp cứu vừa khóc lóc:
“Uyển Uyển, mẹ biết con giận vì bọn mẹ nhận lại Tuyết Nhi. Nhưng con ơi, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt mà…
Bọn mẹ thật sự không thể để con bé chịu khổ ngoài kia…”
“Con đừng nói lung tung nữa được không? Con làm vậy ba mẹ đau lòng lắm…
Chúng ta đã vất vả nuôi con khôn lớn thế này rồi mà…”
Mẹ Lâm vừa khóc vừa trắng trợn bẻ cong sự thật.
Ba Lâm đứng bên cạnh cũng mặt mày u sầu, như thể mọi việc đều do tôi dựng chuyện.
Như thể chỉ vì không cam lòng việc họ nhận lại Lâm Mạn Tuyết mà tôi cố tình bôi xấu họ.
Bùi Triệt tức đến suýt không kiềm được, chuẩn bị bước lên chất vấn thì…
Một bóng người khác lao vào trước anh, nhanh như chớp, đá bay mẹ Lâm ngã xuống đất.
Rồi ngồi đè lên người bà ta, tát liên hoàn không ngừng nghỉ.
“Bà đúng là độc ác, cướp mất con gái tôi, còn dám ở đây ăn nói bừa bãi bôi nhọ nó à?! Tôi đánh chết bà! Bà dám đối xử với nó như vậy sao?!”
Người phụ nữ đó vừa đánh vừa khóc.
Ba Lâm định nhào tới ngăn lại thì bị Bùi Triệt đá ngược ra sau.
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn khác cũng bước vào, xách cổ ba Lâm dậy rồi… đánh cho một trận tơi bời.
Hiện trường lập tức rối loạn hoàn toàn. Livestream bị cắt khẩn cấp.
Tôi thấy ba mẹ Lâm đã bị đánh đến gần như ngừng thở, sợ thật sự có án mạng, vội vàng lên tiếng can:
“Được rồi, đừng đánh nữa.”
Đánh chết bọn họ thì dễ quá rồi.
Tôi không muốn cha mẹ ruột mình mới gặp lại đã dính đến án mạng.
Nhưng có lẽ do hiện trường quá hỗn loạn, nên hai người họ đang trong cơn phẫn nộ cũng không nghe thấy lời tôi.
Tôi đành quay sang, nhìn Bùi Triệt – người đang định bước tới đá Lâm Mạn Tuyết thêm phát – bất đắc dĩ nói:
“Nhị ca, anh đi kéo ba mẹ ra giùm em đi.”
Nghe thấy tôi gọi “nhị ca”, cả người Bùi Triệt như bị đứng hình.
Năm giây sau, anh bật khóc hu hu:
“Ba mẹ ơi, em gái con nhận anh rồi huhu…”
Trước khi lên show này, anh đã biết tôi chính là em gái ruột thất lạc bao năm của anh.
Cũng chính vì thế, anh mới bất ngờ xuất hiện trong livestream hôm đó.
Ban đầu mọi người còn định chờ một dịp thích hợp để nói ra, sợ tôi không chịu nổi. Ai ngờ tôi sớm đã biết.
“Ba, mẹ, em gái nhận ra con rồi hu hu…”
Bùi Triệt vừa khóc vừa hét, khiến hai người đang đánh người dừng lại ngay lập tức.
Họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ kích động, mừng rỡ tột độ lẫn không thể tin nổi.
14
Tối bảy giờ.
Nhìn bốn người ngồi đối diện với vẻ mặt đầy căng thẳng, tôi khẽ thở dài.
“Tôi đã biết chuyện năm xưa rồi. Không phải lỗi của mọi người, nên đừng cảm thấy có lỗi nữa.” Tôi bình tĩnh nói.
Vừa nghe xong, mẹ của Bùi Triệt – cũng là mẹ ruột của tôi – lập tức rơi nước mắt.
Bà nhào tới ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở: “Là lỗi của mẹ… Nếu mẹ chịu chờ đến khi ba con về rồi mới ngủ, thì con đã không bị nhà họ Lâm ôm đi, không phải sống khổ suốt hơn hai mươi năm như thế. Con vốn dĩ phải là bảo bối được cả nhà cưng chiều mới đúng…”
Nghe tiếng khóc đau đớn của bà, mắt tôi cũng đỏ hoe, nhẹ nhàng ôm lại bà.
Hứa Trầm đã điều tra ra toàn bộ sự thật năm xưa và nói cho tôi biết.
Chuyện này không thể trách ai trong số họ.
Năm đó, cả hai gia đình đều sinh con tại cùng một phòng hộ sinh. Nhà họ Lâm biết nhà họ Bùi có tiền, mà mẹ tôi lại sinh non, ba tôi không có mặt kịp, nên họ mới nảy lòng tham, hối lộ y tá, định đánh tráo tôi với Lâm Mạn Tuyết.
Nhưng vì một sự cố ngoài ý muốn, họ ôm nhầm tôi đi. Còn y tá kia thì chưa kịp đưa Lâm Mạn Tuyết đến bên mẹ tôi – người đang hôn mê vì băng huyết – thì ba tôi đã trở về và phát hiện tôi đã mất tích.
Lo sợ bị lộ, y tá kia bế luôn Lâm Mạn Tuyết mới sinh bỏ trước cổng một trại trẻ mồ côi.
Nhà họ Lâm còn đang mơ tưởng đến giấc mộng “con gái mình trở thành thiên kim nhà tỷ phú” thì bỗng nghe tin nhà họ Bùi phát thông báo mất con.
Lúc ấy họ mới biết kế hoạch tráo con thất bại.
Ngay lập tức, họ tìm đến trại trẻ nhận lại Lâm Mạn Tuyết, rồi vì sợ bị nhà họ Bùi phát hiện nên đưa cô ta ra nước ngoài, đến tận cấp hai mới đón về.
Tất cả tội lỗi đó, họ lại đổ hết lên đầu tôi, và suốt hơn hai mươi năm, họ hành hạ, ngược đãi tôi.
Cảm nhận được sự chủ động thân thiết từ tôi, mẹ tôi càng khóc dữ dội hơn.
Ba tôi – cha ruột tôi – cũng bước đến bên cạnh, ánh mắt đầy hối hận: “Là ba sai… năm đó ba không nên đi công tác…”
Bùi Triệt và đại ca Bùi Diễn cũng bước đến, cả ba người đều rơi lệ.
Chúng tôi năm người, ôm nhau khóc òa lên như một đứa trẻ.
Sau hai mươi hai năm, cuối cùng gia đình tôi đã đoàn tụ.
Cuối cùng… tôi cũng có người thân thật sự.
Tôi đưa toàn bộ sự việc cùng bằng chứng lên Weibo, làm rõ mọi chuyện.
15
Cả mạng xã hội rúng động.
【Hóa ra người bị đánh cắp khỏi nhà tỷ phú rồi bị đưa đến nhà họ Lâm chính là Đường Uyển! Người sống trong cảnh nghèo khó hơn hai mươi năm là cô ấy!】
【Nhà họ Lâm đúng là quá độc ác! Vì muốn con mình được sống sung sướng mà nhẫn tâm hủy hoại cuộc đời của người khác!】
【Lâm Mạn Tuyết rõ ràng luôn biết sự thật, nhưng vẫn không ngừng hạ bệ Đường Uyển. Không phải vì Đường Uyển cướp mất cuộc sống hào môn của cô ta, mà là vì cô ta hận bản thân không thể trở thành thiên kim nhà tỷ phú.】
【Dưới hoàn cảnh như vậy mà Đường Uyển vẫn có thể xuất sắc đến thế. Không dám tưởng tượng nếu cô ấy lớn lên trong gia đình nhà họ Bùi, sẽ còn rực rỡ đến mức nào.】
【Thì ra những đợt bôi xấu Đường Uyển trên mạng đều là thủ đoạn thuê thủy quân của nhà họ Lâm! Quá khốn nạn!】
【Hu hu, tôi muốn trở thành fan của Đường Uyển. Cô ấy vừa mạnh mẽ vừa kiên cường. Tôi muốn ủng hộ cô ấy cả đời!】
Những người từng bị nhà họ Lâm lừa gạt, fan của Bùi Triệt và cả những ai theo dõi livestream mà cảm động bởi tôi, đều ào ào nhấn theo dõi tôi.
Chỉ sau một đêm, lượng fan của tôi tăng vọt.
16
Tập đoàn Lâm thị tuyên bố phá sản.
Nhà họ Lâm hoàn toàn không thể chống đỡ nổi cơn giận dữ từ nhà họ Bùi và Hứa Trầm, chỉ có thể sụp đổ.
Không chỉ vậy, họ còn bị điều tra ra nhiều hành vi phạm pháp, ba mẹ Lâm bị đưa vào tù.
Tội chồng tội, cả hai bị kết án tù chung thân.
Hứa Trầm còn đặc biệt nhờ người giám sát bọn họ trong trại giam.
Về phần Lâm Mạn Tuyết, từ sau buổi livestream hôm đó, liên tiếp có tin xấu bị khui ra: từ chuyện bắt nạt bạn học, đến việc ép người tự tử,…
Tất cả khiến hình tượng của cô ta sụp đổ hoàn toàn.
Các nhãn hàng từng ký hợp đồng với cô ta đều hủy hợp đồng, bắt cô bồi thường số tiền vi phạm lên đến hàng chục triệu.
Nhà họ Lâm phá sản, cô ta cũng chẳng còn tiền.
Cuối cùng, cô ta định dựa vào việc làm “chim hoàng yến” để kiếm sống.
Chẳng ngờ, người cô ta định quyến rũ lại chính là kim chủ của Vivian – người bị cô ta cướp hết tài nguyên sau show trước.
Tôi nhướng mày cười lạnh: “Đợi xem trò hay.”
Gia đình “âm khí nặng” đó, cuối cùng cũng tụ họp cả ba trong trại giam.
Mọi chuyện kết thúc, tôi đưa Hứa Trầm đến ra mắt ba mẹ.
“Bảo bối à, em nói xem, ba mẹ có thích anh không?” Trước cửa nhà, Hứa Trầm còn băn khoăn không biết nên bước chân trái hay chân phải vào trước cho may mắn.
Nhìn dáng vẻ bình thường ngang ngược, giờ lại lo lắng đến run cả tay, tôi bật cười không nhịn được.
Tôi nhón chân hôn lên má anh, rồi thì thầm bên tai:
“Cho dù ba mẹ có thích hay không, thì anh vẫn là người em muốn cùng đi hết đời.”
Thời cấp ba đói khát triền miên, là Hứa Trầm mỗi ngày mượn cớ cần tôi dạy kèm để bao cơm cho tôi, giúp tôi no bụng và có sức thi vào đại học mơ ước.
Thực ra anh đâu cần học thêm, thành tích của anh không hề kém tôi.
Nhưng anh vẫn lấy cớ đó, âm thầm giữ gìn lòng tự trọng cho tôi.
Nghe tôi nói xong, mắt anh đỏ hoe, ôm tôi thật chặt:
“Bảo bối, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.” Tôi mỉm cười ôm lấy eo anh, siết chặt hơn.
Mây mù tan hết, phía trước toàn là ánh sáng.
Kết thúc.
Gương Mặt Thật Sau Mác Nam Thần (Chương 1)
Truyện siêu hay
📌 Thể loại tương tự:
Hiện đại
Kỳ thi đại học vừa kết thúc, tôi lập tức đặt vé bay sang Campuchia để đi du lịch tốt nghiệp, mặc kệ ai liên lạc cũng không chịu về nước.
Suốt hai tháng đó, tôi sống nhàn nhã, thong dong. Trong khi đó, nam thần từng doạ tôi Campuchia toàn tội phạm giết người lại cuống cuồng cả lên.
Chỉ vì kiếp trước, sau khi tốt nghiệp, nam thần mời cả lớp đến xưởng nhà hắn làm thêm hè, còn trả lương cao ngất.
Hắn hứa rằng ai từng làm thêm hè ở đó, sau khi tốt nghiệp sẽ được vào công ty hắn làm quản lý cấp cao.
Nhưng tôi mới đi làm được hai ngày, máy móc trong xưởng bỗng gặp sự cố, nghiền nát cả tay chân tôi.
Khi được đưa vào viện thì đã không còn cứu được nữa.
Bố mẹ tôi đến tìm hắn, hắn lại mặt dày không chút ăn năn.
“Tôi sớm đã dặn cậu ta đừng tự tiện động vào máy rồi, ai bảo cậu ta vụng về ngu ngốc, không biết suy nghĩ?”
Thanh mai trúc mã của hắn cũng hùa theo: “Cả lớp ai cũng bình an vô sự, chỉ có cậu ta thành tàn phế, chẳng phải định giở trò đòi tiền là gì?”
Cả lớp chia nhau khoản tiền bồi thường khổng lồ thuộc về tôi, còn đồng loạt đứng ra làm chứng giả cho hắn.
Bố mẹ tôi tin rằng tôi cố tình lừa tiền, cho rằng tôi làm mất mặt gia đình, nên vứt xác tôi lại nhà xác, mặc kệ không lo.
Thậm chí, họ còn chuyển toàn bộ tài sản gia đình cho hắn để làm “bồi thường tinh thần”.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về đúng ngày hắn mời cả lớp đến xưởng làm thêm hè với mức lương hấp dẫn.
1.
“Không phải mọi người đều muốn báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bố mẹ sao? Hôm nay tôi đã xin phép gia đình đặc biệt, cho cả lớp đến xưởng nhà tôi làm thêm hè đấy, một tháng hơn 10 ngàn tệ cơ!”
“Chỉ cần lần này chịu khó làm thêm hè, sau khi tốt nghiệp đại học là có thể vào công ty nhà tôi làm quản lý cấp cao ngay. Tôi đối xử với các cậu đủ tốt rồi chứ?”
Lời lẽ đắc ý của Phó Tri Dã khiến tôi hoàn toàn xác định: mình đã trọng sinh.
Các bạn trong lớp reo hò vui mừng, liên tục cảm ơn cậu ta vì đã tạo cơ hội việc làm.
Chỉ có tôi là vẫn còn run rẩy toàn thân bởi cảm giác bị điện giật, tay chân bị máy móc nghiền nát đến mức không thể lành lại.
Tôi lập tức xách cặp bỏ đi, nhưng Phó Tri Dã nhanh mắt chặn tôi lại.
“Lục An, cậu định đi đâu? Cả lớp đều đồng ý đến xưởng nhà tôi làm thêm rồi, chỉ còn mình cậu chưa trả lời.”
Tôi vùng khỏi tay hắn, lạnh lùng đáp:
“Tôi không đi. Tôi còn việc khác.”
Tô Niệm Niệm, thanh mai trúc mã của hắn, khoanh tay đứng bên cạnh, không vui nói:
“Cậu không có chút hiếu thảo nào à? Bố mẹ nuôi cậu học suốt 12 năm, giờ cậu không tranh thủ kiếm tiền báo đáp lại họ sao?”
Tôi siết chặt hai tay.
“Trước kỳ thi đại học tôi có vay tiền trên mạng, giờ nghỉ hè phải đến Campuchia trả nợ! Tôi đã ký thỏa thuận rồi! Bên đó còn cử người đến gặp tôi!”
Phó Tri Dã nheo mắt nhìn tôi, nửa tin nửa ngờ.
“Campuchia? Bên đó toàn tụ điểm của tội phạm giết người, cậu đến đó chẳng khác nào đi tìm chết!”
Tôi thấy buồn nôn vì sự “nhắc nhở đầy quan tâm” của hắn.
Dù sao… còn tốt hơn việc bị hắn ngầm giở trò, khiến máy móc nghiền nát tôi rồi lại cướp luôn tiền bồi thường!
Tôi ra vẻ tiếc nuối, nhún vai nói:
“Nhưng tôi đã đồng ý rồi, nếu không đến, lãnh đạo bên đó sẽ đích thân tới tìm tôi, lúc đó thì phiền cả lớp luôn đấy.”
Vừa nghe đến “người Campuchia sẽ đến”, cả lớp lập tức xôn xao:
“Cậu ta không biết hưởng phúc thì thôi! Nam thần à, mặc kệ cậu ta! Mình cứ đi làm thêm là được rồi!”
Phó Tri Dã vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục gây áp lực:
“Nhưng tôi đã xin phép rồi, ba tôi yêu cầu phải cả lớp cùng đi làm thêm hè thì mới nhận. Thiếu một người là không được.”
“Cậu định vì mình mà khiến cả lớp mất cơ hội kiếm tiền à?”
Ánh mắt các bạn từng khuyên tôi lúc nãy giờ lại đổ dồn về phía tôi đầy oán trách.
Tô Niệm Niệm trừng mắt mắng xối xả:
“Campuchia cái gì mà Campuchia, cho dù có người đến bắt cũng chỉ bắt cậu! Cậu cứ đến xưởng đi, coi như góp đầu người! Đừng vì cậu mà hại chết cả lớp!”
Các bạn khác cũng phụ họa, như thể chỉ cần tôi không gật đầu là họ sẽ xé xác tôi ra mà trút giận.
“Nam thần đã vất vả lắm mới xin được cơ hội này cho chúng ta! Nếu không đi, chúng tôi sẽ tố cáo cậu lợi dụng thân phận lớp trưởng để bắt nạt bạn học, bắt trường đại học đuổi học cậu!”
“Đúng đó! Sau này chúng tôi còn phải vào làm quản lý ở công ty nhà nam thần! Nếu cậu phá hoại tương lai chúng tôi, chúng tôi liều mạng với cậu luôn!”
Cả lớp như phát điên, ép sát từng bước, ánh mắt nhìn tôi như thể tôi là tội đồ hủy hoại vận mệnh của họ.
Phó Tri Dã nhướng mày đắc ý, giọng đầy áp lực:
“Lục An, bây giờ không còn là chuyện của riêng cậu nữa, mà là lợi ích của cả lớp! Cậu muốn bị cả lớp hận cả đời sao?”
Tôi siết chặt nắm tay, cuối cùng gật đầu, quyết định trước tiên phải kéo dài thời gian.
“Được rồi, tôi đồng ý. Sẽ cùng đi làm thêm ở xưởng nhà cậu.”