Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Ngày Tôi Bắt Gặp Bạn Trai Ngoại Tình
Chương 3
Chương trước: https://truyenmienphi.xyz/chuong/ngay-toi-bat-gap-ban-trai-ngoai-tinh/19/chuong-2
Thấy tôi tỉnh, anh lại gần hơn. Khi anh định đỡ tôi dậy, một tiếng “chát” vang lên, tôi đã dùng hết sức tát anh.
Gò má trái của Lục Chỉ đỏ ửng lên trông thấy. Anh nghiến chặt hàm, nhưng không hề tức giận, thậm chí còn kéo tay tôi và hôn lên đó.
Tôi gắng sức rụt tay lại. Lục Chỉ trầm giọng: “Tây Tây, anh xin lỗi. Hôm qua là do anh không chăm sóc tốt cho em. Anh hứa sẽ không có lần sau, được không?”
Tôi quay lưng về phía anh. Không lâu sau, tôi bắt đầu ho dữ dội. Lục Chỉ ở sau lưng, vỗ nhẹ vào lưng tôi như vô số lần trước đây, rồi bóc một viên kẹo cho vào miệng tôi.
Nhưng giờ đây, những hành động này trong mắt tôi lại sắc như dao cạo xương.
Chuyện tôi ở bệnh viện, ba và anh trai tôi nhanh chóng biết được. Nghe điện thoại xong, họ liền tức tốc đến bệnh viện.
Tôi kể lại cho họ nghe chuyện mình bị ngã xuống bể bơi như thế nào, sắc mặt ba và anh trai liền thay đổi.
“Chuyện này cứ để cho ba và anh lo.”
Anh trai tôi vừa nói vừa bước tới đắp lại chăn cho tôi.
Mấy ngày sau đó, Lục Chỉ cũng luôn ở bệnh viện, nhưng tôi trước sau không nói với anh một lời nào. Anh chỉ nghĩ tôi đang giận dỗi nên cũng không bực mình.
Ngày tôi xuất viện, vừa về đến nhà, bác Liễu đã dẫn Liễu Y Y mang quà đến cửa, nói là muốn xin lỗi tôi. Nhưng tôi không muốn gặp Liễu Y Y nên đã lên lầu hai.
Dưới phòng khách tầng một, ba tôi lạnh mặt nhìn hai người đối diện. Bác Liễu kéo mạnh Liễu Y Y đang đứng bên cạnh, bắt cô ta qua xin lỗi.
Vẻ mặt Liễu Y Y đầy bất phục, nhưng vì áp lực của bác Liễu, cô ta đành miễn cưỡng nói lời xin lỗi.
Bác Liễu cũng nở nụ cười: “Trẻ con không hiểu chuyện, về nhà tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó lại.”
Nhà họ Liễu mấy năm gần đây phát triển gặp trở ngại, đang phải vật lộn ở cuối hàng ngũ các gia tộc giàu có. Nhà chúng tôi lại là đối tác lớn nhất của họ.
Đương nhiên nhà họ Liễu không muốn đắc tội với tôi, nên vừa hay tin tôi xuất viện đã lập tức đến nhà.
Tôi đứng trên hành lang tầng hai. Liễu Y Y ngẩng đầu lên lườm tôi một cái sắc lẹm. Tôi chỉ thấy thật nực cười.
Tôi nói nhỏ với anh trai rằng chuyện di dân tôi chưa nói với Lục Chỉ, nếu để Lục Chỉ biết có thể sẽ khá phiền phức. Anh trai tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Ngày hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ Lục Chỉ, nói rằng có một dự án hợp tác ở nước ngoài cần anh qua đó đàm phán, bảo tôi ở nhà chờ anh.
Vài ngày sau, vào một buổi tối, có người ném đá vào cửa sổ phòng ngủ của tôi. Tôi mở cửa sổ ra và thấy Lục Chỉ, có chút ngạc nhiên.
Anh trông như vừa trở về sau một đêm dài, vẫn mặc bộ vest màu xanh nhạt được đặt may riêng, tay phải đút túi quần, ngẩng đầu nhìn tôi. Thấy tôi, anh ra hiệu cho tôi xuống dưới.
Tôi do dự một lúc rồi vẫn mặc đồ ngủ đi xuống. Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế ngoài sân.
“Đồ vô lương tâm, anh đi lâu như vậy mà cũng không nhắn cho anh một tin nào.” Giọng anh có chút thất vọng.
“Em có nhớ không, hồi đi học anh thường đứng đây đợi em.”
Tôi quay sang nhìn anh, trong đầu lướt qua hình ảnh Lục Chỉ ở mỗi giai đoạn, từ ngây ngô non nớt đến trưởng thành chín chắn như bây giờ.
Trong lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi cảm thương man mác. Chúng tôi đã chiếm quá nhiều thời gian trong cuộc đời của nhau.
Người bên cạnh sột soạt một lúc, rồi kéo tay tôi, đeo vào một chiếc vòng tay thạch anh tím. Nhìn thấy chiếc vòng này, tôi không khỏi sững người.
Từ năm lớp tám, năm nào Lục Chỉ cũng tặng tôi một chiếc vòng tay thạch anh tím, chưa từng gián đoạn.
Năm lớp tám, vì một trận cúm nặng, tôi ốm một trận ra trò. Khi đến trường, cả người gầy đi một vòng. Lục Chỉ ngày nào cũng quấn lấy tôi, nói nhất định phải bồi bổ cho tôi béo lại.
Nhưng trớ trêu thay, quả trứng anh mang cho tôi mỗi sáng lại khiến tôi bị dị ứng tiêu chảy do hệ miễn dịch suy yếu trong thời gian đó.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰