Cả một quy trình khiến lòng tôi rối như tơ vò, chỉ biết cầu nguyện đừng có chuyện gì xảy ra.
Vừa quay người lại, tôi liền đụng phải một bóng dáng quen thuộc.
Thẩm Dục Hành.
Hắn vừa mới hủy hôn với tôi ngày hôm qua.
Hắn đang dựa vào ghế chờ, đôi chân dài co quắp lại, sắc mặt trắng bệch, mu bàn tay còn cắm kim truyền nước.
Hôm qua không phải hắn cầu hôn cô nàng hot girl Kiều Nhiễm sao? Thất bại rồi à? Trông hắn còn thảm hơn cả tôi nữa.
Hắn thấy tôi, đôi mắt đào hoa vốn ảm đạm bỗng sáng rực lên.
“Nghi Y… Anh biết ngay là em sẽ đến mà!”
Lại gần mới ngửi thấy người hắn nồng nặc mùi rượu. Trước đây, mỗi lần hắn uống say, đều là tôi vớt hắn từ các cuộc vui về, nấu canh giải rượu, thức trắng đêm chăm sóc. Hắn luôn coi đó là điều hiển nhiên.
Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở cổ tôi, nụ cười trên môi cứng lại. Trên vùng da ấy in hằn một vết hôn đỏ thẫm mờ ám.
Sắc mặt Thẩm Dục Hành sa sầm, hắn chộp lấy cổ tay tôi, giọng run run: “Tối qua… Mẹ nó em đã ở cùng ai?”
3
Thẩm Dục Hành, quý tử độc nhất của tập đoàn Thẩm thị, cũng là cậu bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng tôi. Hắn từ nhỏ đã là một cậu bé xinh trai, nhưng đầu óc lại có phần đơn giản. Nói theo cách bây giờ thì chính là “trai đẹp não tàn”.
Hồi bé hắn quấn tôi lắm, tiền tiêu vặt, khóa vàng, ngọc bội, có bảo bối gì cũng nhét vào tay tôi, còn nói đó là “đưa sính lễ trước”. Hắn bảo lớn lên sẽ cưới tôi làm “vợ”, khiến người lớn hai nhà được trận cười no nê. Năm mười hai tuổi, người lớn vui chuyện, liền thực sự định sẵn cho chúng tôi một hôn ước từ bé.
Nhưng vừa lên cấp hai, tên ngốc này đã thay đổi. Mặt thì ngày càng đẹp trai, nhưng tâm địa lại càng lúc càng lệch lạc. Hắn theo đám bạn xấu học đòi, suốt ngày bàn tán xem cô bạn nào ngực to eo thon.
Thỉnh thoảng hắn lại liếc nhìn tôi một cái rồi bồi thêm một câu châm chọc: “Nghi Y, sao cậu chẳng lớn thêm chút nào vậy? Không lẽ định làm học sinh tiểu học cả đời à?”
Hôm qua, tôi nhận được một tin nhắn nặc danh, nói rằng hắn đã chuẩn bị một màn cầu hôn hoành tráng ở khách sạn, bảo tôi nhất định phải đến. Tim đập thình thịch, tôi đẩy cửa phòng ra.
Để rồi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của hắn.
“Nghi Y, người anh muốn cầu hôn là Kiều Nhiễm. Hôn ước từ bé chỉ là lời nói đùa của người lớn thôi, em đừng coi là thật… Anh chỉ xem em như em gái.”
4
Lẽ ra tối qua Thẩm Dục Hành phải ôm được người đẹp về mới đúng chứ? Sao sáng sớm lại xuất hiện ở bệnh viện thế này?
Tôi che vội vết đỏ trên cổ, lí nhí trả lời cho qua: “Muỗi đốt thôi.”
Với bộ não trơn tuột của mình, Thẩm Dục Hành không tài nào phân biệt được thật giả, chỉ đăm đăm nhìn vào cổ tôi suy nghĩ. Ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, thói quen quan tâm trỗi dậy, tôi buột miệng hỏi: “Sao lại uống nhiều thế? Dạ dày có sao không?”
Mắt hắn sáng lên, dường như sống lại vì câu nói của tôi, vội vàng gật đầu. Nhưng ngay giây sau, hắn như nhớ ra điều gì, bối rối quay mặt đi, giọng hờn dỗi: “Phải, Kiều Nhiễm không đến, anh thành trò cười cho cả thiên hạ… Em vui rồi chứ?”
Hắn vẫn còn tự vớt vát thể diện: “Chắc là Kiều Nhiễm không nhận được tin nhắn thôi.”
Tôi cười lạnh trong lòng. Cô ta nhận được rồi, còn cố tình chuyển tiếp cho tôi nữa đấy. Để rồi tôi như một con ngốc lao đến khách sạn, bị Thẩm Dục Hành sỉ nhục trước mặt mọi người: “Nghi Y, anh chỉ xem em là em gái.”
“Em lừa anh!” Thẩm Dục Hành đột nhiên cao giọng.
Tôi ngẩn người, theo ánh mắt hắn nhìn xuống. Cổ áo tôi không được kéo ngay ngắn, để lộ ra những vết hôn loang lổ kéo dài vào bên trong, không tài nào che hết được. Hắn giật phắt tờ giấy xét nghiệm trong túi tôi.
Liếc thấy ba chữ “Sàng lọc HIV”, mặt hắn căng cứng, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tối qua… em đã ngủ với người khác?”