Nhưng họ vẫn giao cho tôi quản lý vài công ty, đồng thời còn cho tôi 20% cổ phần của tập đoàn chính.
Tôi nhìn về phía anh trai, anh dịu dàng xoa đầu tôi.
“Những thứ này vốn là của em, không cần phải nhìn sắc mặt anh đâu. Hơn nữa, anh là anh trai ruột của em, anh trai duy nhất, chúng ta mãi mãi là người một nhà.”
4.
Ngoài trời gió gào thét không ngừng, tôi lặng lẽ đứng trước khung cửa sổ sát đất khổng lồ, ngắm nhìn mưa gió bão bùng bên ngoài. Một trái tim cô đơn, cuối cùng cũng đã tìm được chốn bình yên.
Thế nhưng, những ồn ào vẫn chưa bao giờ rời xa tôi.
Một tháng sau, tôi nhận được “thiệp mời đám cưới” từ Lâm Mạt Dao. Có lẽ cô ta đã lấy số điện thoại của tôi từ Cố Tử Thanh.
“Chị Thu Vãn, em và anh Cố sắp kết hôn rồi, em muốn mời chị đến tham dự.”
Thấy tôi im lặng, cô ta lại lên tiếng.
“Xin lỗi, có lẽ em đã quá đường đột. Chỉ là em nghĩ, chị và anh Cố vẫn còn tình cảm, em không muốn chuyện này trở thành nỗi tiếc nuối cả đời của anh ấy. Vì vậy, em hy vọng hai người có thể gặp lại nhau.”
Nói rồi, giọng cô ta thoáng chút nghẹn ngào, vừa đủ để khiến người khác thương cảm.
“Nếu hai người thật sự không thể buông bỏ, em nguyện ý rút lui, không làm phiền nữa. Em chỉ mong anh và chị có thể hạnh phúc bên nhau trọn đời, đó cũng là cách duy nhất em có thể nghĩ ra để bù đắp cho hai người. Chị à, chị đồng ý đi được không?”
Cô ta thừa biết nhà họ Cố đã bôi nhọ tôi trên mạng, biến tôi thành một người vợ mất trinh tiết. Chuyện này đối với hai nhà mà nói, đã không còn đường lui. Dù cho Cố Tử Thanh vẫn còn tình cảm với tôi, chúng tôi cũng không thể quay lại được nữa.
Trong lòng cô ta chắc chắn hiểu rõ điều đó, nên mới dám nói ra những lời này. Vừa có thể khiến Cố Tử Thanh cảm thấy áy náy, vừa có thể cho nhà họ Cố thấy sự hiền huệ, thấu tình đạt lý của mình.
Đúng là cao tay.
Chưa kịp để tôi lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đầy xót xa của Cố Tử Thanh: “Mạt Dao, thật thiệt thòi cho em rồi, không ngờ em lại nghĩ cho tôi đến vậy.”
“Đây là những gì em nên làm mà.”
“Nếu cô ta được một nửa hiểu chuyện như em, chúng ta đã không đến nông nỗi này.” Giọng hắn có chút chua chát và bi thương, theo sau là một tiếng thở dài đầy tiếc nuối.
“Được thôi.” Tôi nhận lời.
“Chị, chị đồng ý rồi sao?”
“Tại sao lại không chứ? Người có tình cuối cùng cũng về bên nhau, chị mừng cho hai em còn không hết, dĩ nhiên là sẽ đến rồi.”
Lâm Mạt Dao dường như không biết tôi đang tính toán điều gì, nhất thời á khẩu.
“Chị đến được là tốt rồi, em còn lo chị sẽ vì chuyện của chúng em mà…”
“Thôi nào, đều là chuyện quá khứ rồi, em cũng đừng nhắc lại nữa, làm hai nhà mất vui. Lần này, chị chỉ muốn được ngắm nhìn hai em hạnh phúc bước vào lễ đường thôi.”
Lấy độc trị độc, hiệu quả nhất.
Đầu dây bên kia lắp bắp đáp: “Vâng… vâng…”
Đám cưới ư, tôi còn sợ họ không mời mình nữa kìa.
“Có cần anh giúp không?”
“Không cần đâu, chuyện này em tự mình giải quyết được.”
“Em thật sự ổn chứ?”
Tôi gật đầu, vỗ vai anh trai: “Yên tâm đi, con át chủ bài nhà họ Lục vẫn chưa đến lúc phải lật ra đâu.”
Dù sao, với tư cách là gia tộc giàu nhất thành phố A, chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh này mà phải lộ thân phận thì quá mất giá.
5.
Hôn lễ diễn ra như đã hẹn.
Giữa dòng người đông đúc, ánh mắt tôi và Cố Tử Thanh chạm nhau. Chỉ một thoáng tiếp xúc, hắn đã vội dời đi nơi khác. Tôi có thể thấy trong đôi mắt ấy ẩn chứa một tia áy náy.
“Ủa, kia không phải là Giang Thu Vãn sao? Sao nhà họ Cố lại mời cô ta đến vậy?”
“Tân Cố phu nhân thật hiền huệ và rộng lượng, lại có thể đồng ý để chồng mình mời vợ cũ.”
“Chậc chậc, nghe nói cô ta bị bệnh phụ khoa đấy, không biết là quan hệ bừa bãi với ai mà ra.”
Những lời châm biếm bên tai không ngớt, ngay cả ánh mắt họ nhìn tôi cũng đầy vẻ ghét bỏ. Tiếng xì xào bàn tán im bặt khi tôi bước đến gần.
Tôi đứng trước mặt họ, lịch sự mỉm cười.