Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Phía Sau Cánh Cửa Không Có Ánh Trăng
Chương 3
Chương 2: https://truyenmienphi.xyz/chuong/phia-sau-canh-cua-khong-co-anh-trang/18/chuong-2
“Chị tôi đã chờ bốn mươi hai năm mới đợi được đám này, nếu cô làm hỏng chuyện, thì cả đời này của chị ấy coi như xong.”
Anh ta liếc tôi một cái.
“Đừng quên, cô cũng đã ba mươi lăm tuổi rồi! Thân hình xuống cấp, nếp nhăn hiện rõ, lại còn bị một đám đàn ông như thế chiếm tiện nghi, bẩn thỉu vô cùng! Tôi có thể giữ lời hứa cưới cô, không chê bai cô, cô đã phải biết ơn lắm rồi!”
Ba mươi lăm tuổi.
Con số này như một mũi kim đâm vào tim tôi.
Nhà Chu Kế Tông có một quy tắc, đó là con cái phải kết hôn theo thứ tự trưởng thứ, nếu không sẽ tuyệt tự tuyệt tôn.
Đó cũng là lý do tại sao tôi và Chu Kế Tông đã yêu nhau suốt mười hai năm mà vẫn chưa kết hôn.
Chúng tôi yêu nhau từ khi tốt nghiệp đại học, đến nay tôi đã ba mươi lăm tuổi. Chỉ vì chiều theo quy tắc của nhà Chu Kế Tông mà hết lần này đến lần khác chờ đợi.
Trọn vẹn mười hai năm, tôi từ hai mươi ba tuổi chờ đến ba mươi lăm tuổi. Con của bạn bè cùng lớp đã đi học tiểu học, còn tôi vẫn đang chờ đợi cái quy tắc hoang đường của nhà họ Chu.
Mỗi lần mẹ tôi thúc giục, tôi đều thay anh ta giải thích.
“Mẹ chờ thêm chút nữa, đợi chị Kế Lễ lấy chồng là được ạ.”
Nhưng bây giờ, anh ta lại dùng tuổi tác, dùng sự chờ đợi của tôi để uy hiếp tôi phải im lặng.
“Những người đó…” Giọng tôi nghẹn lại, như bị bông gòn chặn cứng. “Họ là đang phạm tội.”
“Phạm tội gì chứ? Chỉ là náo hôn hơi quá trớn một chút thôi.” Anh ta dụi tắt điếu thuốc.
“Bố mẹ tôi đã xin lỗi họ rồi, họ cũng hứa sẽ không nhắc lại nữa. Chuyện này coi như xong.”
“Xong rồi?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, nước mắt nhòe đi tầm nhìn. “Tôi bị họ… đối xử như vậy, anh bảo tôi làm sao cho qua được?”
“Thế cô còn muốn thế nào nữa?” Anh ta cau mày, khó chịu tặc lưỡi một cái.
“Để họ đi tù? Rồi chị tôi bị trả về, tôi thành trai lỡ thì, cô cũng không gả đi được? Khương Nguyệt Hòa, cô có thể trưởng thành một chút được không?”
Trưởng thành một chút.
Hóa ra trong mắt anh ta, tôi bị xâm phạm rồi giữ im lặng, mới được coi là trưởng thành.
Mẹ Chu quay lại, hốc mắt đỏ hoe.
“Nhà trai nói… nếu Nguyệt Nguyệt báo cảnh sát thì họ sẽ hủy hôn.”
Sắc mặt Chu Kế Tông sa sầm lại. Anh ta quay người đi đến trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, hạ thấp giọng, nhưng ngữ khí lại mang đầy vẻ đe dọa.
“Khương Nguyệt Hòa. Đi xin lỗi họ đi, nói là cô tự nguyện tham gia náo hôn, sẽ không báo cảnh sát.”
“Tôi không đi.” Tôi nghiến răng, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
“Cô muốn ép tôi phải không? Vừa rồi bị kéo lê trên đất chưa đủ đau à? Vậy thì tôi cho cô xem một thứ hay ho hơn.”
Ánh mắt anh ta trở nên hung tợn. Anh ta đột nhiên rút điện thoại từ trong túi ra, mở một đoạn video.
Tôi biết, đó là video anh ta quay khi chúng tôi đi du lịch ở Hải Thị năm ngoái. Lúc đó anh ta nói muốn giữ làm kỷ niệm, tôi bị anh ta dỗ ngọt đến mê muội nên đã đồng ý.
Nhưng sau đó càng nghĩ càng hối hận, tôi bắt anh ta xóa ngay đi. Lúc đó anh ta xóa xong còn cho tôi xem thư mục trống rỗng.
Không thể ngờ, anh ta vẫn còn giữ một bản sao lưu. Giờ đây, nó đã trở thành vũ khí để uy hiếp tôi.
“Nếu cô không nghe lời…” Anh ta dí điện thoại lại gần tôi, giọng nói bị đè nén đến cực điểm, “Thì cái video này sẽ xuất hiện trong nhóm chat của bố mẹ cô, trong nhóm làm việc của công ty cô, và cả trên vòng bạn bè của lũ bạn học cô nữa.”
“Cô nghĩ xem…” Anh ta cười, một nụ cười tựa như con rắn độc, “Bố mẹ cô đều là giáo viên ưu tú của tỉnh, sĩ diện cao ngất trời. Cô ở công ty vất vả lắm mới leo lên được chức phó giám đốc, nếu bị người ta nhìn thấy cái này…”
Trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh.
Anh ta biết điểm yếu của tôi, biết tôi quan tâm nhất điều gì.
Mười hai năm tình cảm, hóa ra điều anh ta hiểu rõ nhất chính là làm thế nào để làm tổn thương tôi sâu sắc nhất.
“Chu Kế Tông!” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, hỏi từng chữ một. “Anh có còn là người không?”
Anh ta cất điện thoại, đứng dậy phủi quần.
“Tôi có phải là người hay không, tùy thuộc vào cách cô làm. Cho cô mười phút, suy nghĩ cho kỹ.”
Anh ta bước ra ngoài, trước khi đóng cửa, còn để lại một câu cuối cùng.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰