“Cô cái gì mà cô? Đúng là cho các người mặt mũi quá rồi, bây giờ cút ngay khỏi đây, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
La Vũ Tình khoanh tay, ra vẻ mặt dày mày dạn.
“Chúng tôi không đi đấy, cô làm gì được chúng tôi?”
Tôi thở dài. Con ngốc này vẫn còn tiếp tục được đằng chân lân đằng đầu.
Tôi quay người vào phòng tắm, hứng một chậu nước lớn, rồi tạt thẳng vào người họ.
“Cô điên rồi à!”
La Vũ Tình bị tạt nước giật nảy mình, ướt sũng. Cô ta gào lên định lao vào tôi, nhưng đã bị Cố Tư Triết cản lại.
“La Vũ Tình! Cậu định làm gì?”
“Tớ muốn thay cậu dạy dỗ con tiện nhân này!”
La Vũ Tình tức điên, xắn tay áo lên định đánh tôi. Cố Tư Triết đẩy mạnh một cái, đẩy cô ta ra cửa.
“Cậu lấy tư cách gì mà ra tay? Cô ấy là vợ tôi, đây là chuyện nhà của chúng tôi, cậu có tư cách gì mà xen vào?”
Mắt La Vũ Tình đỏ hoe ngay lập tức. Cô ta cắn môi, vai run lên không ngừng.
“Cố Tư Triết, cậu có lương tâm không vậy?”
“Tớ làm vậy không phải đều vì cậu sao? Chẳng lẽ cậu không nhận ra à? Tớ thích cậu!”
“Từ hồi cấp ba tớ đã thích cậu, thích suốt mười mấy năm trời, nhưng cậu chưa bao giờ thèm nhìn tớ một lần, sự tốt đẹp của tớ cậu đều coi như không thấy, cậu không có trái tim à?”
La Vũ Tình khóc như mưa. Đến bạn thân tôi cũng phải ngẩn người.
Chà, thật là đặc sắc. Tôi không ngờ mình lại được xem một màn tỏ tình kịch tính ngay tại đây.
Cố Tư Triết cũng sững sờ. Anh ta trông vô tội, thậm chí có chút kinh ngạc, như thể thật sự không biết tình cảm này của La Vũ Tình.
“Vũ Tình, cậu đừng gây thêm rắc rối cho tớ nữa được không?”
“Tớ đang dỗ vợ, cậu có thể yên lặng một chút không? Có chuyện gì chúng ta nói sau.”
“Không được! Tớ muốn nói với cậu ngay bây giờ!”
La Vũ Tình ngày càng kích động, cô ta nắm chặt tay Cố Tư Triết, nước mắt đã giàn giụa trên mặt.
“Hôm nay tớ muốn cậu phải lựa chọn, chọn tớ hay chọn cô ta!”
“Chúng ta lớn lên cùng nhau, rốt cuộc tớ thua cô ta ở điểm nào?”
“Nếu cậu ở bên tớ, tớ sẽ không đối xử với cậu như vậy, tớ sẽ đối tốt với cậu, đối tốt với chú dì, tớ sẽ tốt hơn An Nhiên gấp vạn lần!”
7
Sự việc đã chuyển sang một hướng kỳ quái.
Nhưng tôi lại thấy khá thú vị.
Tôi khoanh tay, xem La Vũ Tình gào thét, kể lể tình cảm của mình, từ tình yêu mơ hồ thời thanh xuân đến tình yêu âm thầm khi trưởng thành.
Thú thật, nếu tôi là người ngoài cuộc, có lẽ tôi cũng sẽ cảm động trước tình yêu của cô ta.
Cố Tư Triết bị màn tỏ tình đột ngột này làm cho ngơ ngác. Anh ta chớp mắt hai lần, rồi lùi lại vài bước, sau đó là lắc đầu và xua tay lia lịa.
“Không, không, Vũ Tình, cậu đừng dọa tớ được không?”
“Tớ đã làm gì mà khiến cậu có ảo giác này… Tình cảm của tớ dành cho cậu chỉ có tình bạn, chưa bao giờ có tình yêu.”
“Người tớ yêu từ đầu đến cuối chỉ có một, đó là vợ tớ. Tớ muốn kết hôn với cô ấy, muốn cùng cô ấy xây dựng một gia đình.”
“Đối với tình cảm của cậu, tớ chỉ có thể xin lỗi, vì tớ không thể cho cậu bất cứ thứ gì, tình yêu của tớ đã dành hết cho vợ tớ rồi.”
Lần này Cố Tư Triết trả lời khá dứt khoát, từ chối không chút do dự, không để lại một tia hy vọng nào.
Mỗi một câu anh ta nói, ánh mắt của La Vũ Tình lại thêm một phần tuyệt vọng. Đến cuối cùng, La Vũ Tình đã khóc không thành tiếng.
“Cậu yêu cô ta đến thế sao?”
Cố Tư Triết gật đầu.
“Đúng, người tớ yêu chỉ có An Nhiên.”
La Vũ Tình lảo đảo như sắp ngã. Tiểu Lỗi vội vàng đỡ lấy. Nhưng Cố Tư Triết từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích.
“Vậy nên, dù tớ có làm gì đi nữa, cậu cũng sẽ không thích tớ?”
Cố Tư Triết lại gật đầu.
“Trong mắt tớ, bạn là bạn, người yêu là người yêu, hai điều này vĩnh viễn không thể lẫn lộn.”
“Vũ Tình, cậu đừng cố chấp nữa, vì sự cố chấp này của cậu sẽ không bao giờ có kết quả.”
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt La Vũ Tình. Cô ta đẩy Tiểu Lỗi ra, loạng choạng rời khỏi khách sạn.
Tiểu Lỗi vội vàng đuổi theo. Hai người còn lại cũng biết điều mà rời đi.
Cố Tư Triết nhìn theo bóng lưng của La Vũ Tình, thoáng chốc thất thần, rồi lập tức tỉnh táo lại, quay sang tôi để thể hiện quyết tâm.
“Nhiên Nhiên, anh đã từ chối La Vũ Tình rồi, sau này, thế giới của anh chỉ có một mình em thôi.”
“Vậy nên… em tha thứ cho anh lần này nhé.”
Anh ta nhìn tôi, đôi mắt sáng lấp lánh.
Tôi đột nhiên nhớ lại lần đầu chúng tôi gặp nhau. Đó là một chuyến đi bộ đường dài do một nhóm bạn trên mạng tổ chức.
Cả nhóm chỉ có mình tôi là con gái. Vừa vào núi, anh ta đã đặc biệt chăm sóc tôi.
Sau đó trời đổ mưa, anh ta đã cởi chiếc áo khoác duy nhất của mình khoác lên người tôi.
“An Nhiên, dù em có tin hay không, anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Anh có linh cảm, chúng ta nhất định sẽ kết hôn.”
Lúc đó tôi nghĩ người này chắc có vấn đề về đầu óc. Sau đó anh ta kiên trì theo đuổi tôi suốt một năm. Mỗi lần nhìn tôi, đôi mắt anh ta đều sáng lấp lánh.
Như thể thật sự rất yêu tôi.
Cho đến bây giờ, tôi cũng không hề nghi ngờ rằng anh ta yêu tôi.
Nhưng tình yêu của anh ta quá yếu đuối.
Tình yêu của anh ta quá do dự.
Anh ta đối tốt với tôi, nhưng khi tôi chịu ấm ức lại chỉ đứng ngây ra nhìn, không hỏi không rằng.
Anh ta yêu tôi, nhưng lại không từ chối sự quan tâm của La Vũ Tình, vừa hưởng thụ, vừa muốn phân rõ ranh giới với cô ta.
Đám cưới hôm nay, anh ta đã hết lần này đến lần khác làm tôi thất vọng.
Thất vọng tích tụ đủ nhiều, sẽ biến thành tuyệt vọng.
Tôi tuyệt đối không thể ở bên một người như vậy. Nếu kết hôn với anh ta, không biết sau này tôi còn phải chịu bao nhiêu ấm ức nữa.
Tôi được mẹ cưng chiều từ nhỏ, là người không chịu được ấm ức.
Vì vậy, tình yêu này tôi không cần nữa.
Tôi rút tay lại, kiên quyết lắc đầu.
“Em sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn không.”
“Có những việc làm sai có thể sửa, nhưng có những việc làm sai rồi, sẽ không thể cứu vãn được nữa.”
“Vậy nên, chúng ta ly hôn đi, chia tay trong hòa bình.”
Tôi lặng lẽ nhìn Cố Tư Triết, nhìn ánh mắt anh ta từ kinh ngạc chuyển sang tuyệt vọng.
“Thật sự… thật sự không còn chút cơ hội nào sao?”
Tôi gật đầu.
“Không còn.”
8
Sáng sớm hôm sau, tôi, mẹ và hai cô bạn thân đã lên chuyến bay sớm nhất để về nhà.
Cố Tư Triết cứ đi theo sau tôi, tiễn tôi ra đến sân bay. Suốt quá trình đó chúng tôi không nói một lời nào.
Trước khi lên máy bay, tôi nói với anh ta: “Khi nào anh về lại Kinh Châu thì liên lạc với tôi, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.”
Vừa nghe đến bốn chữ “thủ tục ly hôn”, gương mặt Cố Tư Triết lập tức lộ vẻ đau đớn tột cùng.
“Nhiên Nhiên…”
Anh ta còn muốn nói gì đó, nhưng tôi không muốn nghe nữa.
Về đến nhà, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thực ra mọi chuyện cũng không tệ đến thế. Ít nhất, quay đầu vẫn chưa quá muộn.
Mẹ thấy tôi tâm trạng không tốt, tối hôm đó đã làm một bàn đầy thức ăn. Hai cô bạn thân của tôi cũng ở lại. Bốn chúng tôi mở vài chai bia, uống đến ngà ngà say, tôi đã nói ra rất nhiều tâm sự.
Khoảnh khắc đó, tôi cuối cùng cũng mở lòng.
Bao nhiêu ấm ức và đau khổ trong lòng, tất cả đều được trút ra ngoài.
Ở bên nhau suốt năm năm, lúc chia tay, sao có thể không đau được chứ?
Đau, rất đau.
Nhưng tôi buộc phải làm vậy. Đau một lần rồi thôi, đạo lý này tôi hiểu.
Mẹ ôm chặt tôi, nói: “Nhiên Nhiên nhà chúng ta chưa bao giờ để mẹ phải lo lắng, con luôn biết cách đưa ra lựa chọn đúng đắn.”
“Có thật là đúng đắn không ạ? Lỡ như lựa chọn của con là sai thì sao?”
Mẹ vuốt tóc tôi như ngày còn bé.
“Lắng nghe trái tim mình, đó chính là lựa chọn đúng đắn.”
Nghe lời mẹ, lòng tôi lại bình yên trở lại.
Ba ngày sau, Cố Tư Triết trở về Kinh Châu. Anh ta vẫn muốn níu kéo tôi. Lần này, anh ta đưa cả bố mẹ đến nhà.
Hai ông bà không còn vẻ kiêu ngạo như ở lễ cưới nữa. Khi nhìn thấy tôi, họ hơi khom người, như thể đã làm chuyện gì đó sai trái.
“Nhiên Nhiên à… chúng ta đến để xin lỗi cháu, chuyện ở đám cưới là chúng ta không đúng.”
“Hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi, sao có thể nói ly hôn là ly hôn được?”
“Mỗi nhà mỗi cảnh, có cặp vợ chồng nào mà không có mâu thuẫn? Cháu nhịn một chút, nó nhịn một chút, rồi cuộc sống cứ thế trôi qua thôi.”
“Tiểu Triết đã mắng chúng ta rồi, sau này chúng ta sẽ không bao giờ xen vào chuyện của hai đứa nữa. Nếu cháu muốn, chúng ta sẽ tổ chức một đám cưới khác, lần này nhất định sẽ thật hoành tráng, sẽ không xảy ra chuyện như lần trước nữa.”
Mẹ Cố Tư Triết giơ tay thề.
“Cháu… cho Tiểu Triết thêm một cơ hội nữa nhé.”
Tôi lắc đầu.
“Có những cơ hội chỉ có một lần. Hai bác không cần phải khuyên nữa, cháu biết hai bác không thích cháu, xin lỗi cháu cũng là do Cố Tư Triết ép đúng không?”
“Thực ra hai bác không cần phải làm vậy, lời xin lỗi của hai bác cháu không cần, và cháu cũng sẽ không thay đổi ý định đâu.”
Tôi chuyển ánh mắt sang Cố Tư Triết.
“Đi thôi, đến cục dân chính.”
Cố Tư Triết lại khóc.
Dù anh ta có trăm ngàn lần không muốn, chúng tôi vẫn đến cục dân chính để làm thủ tục ly hôn.
Một tháng sau, qua thời gian chờ ly hôn, chúng tôi chính thức chấm dứt quan hệ hôn nhân.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp.
Lòng tôi bỗng nhiên thanh thản.
Nhìn bộ dạng khóc lóc thảm thiết của Cố Tư Triết, lồng ngực tôi chỉ còn lại sự bình yên.
Gánh nặng đã được trút bỏ, tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu.
(Hết)