Kiếp trước, tôi chính là bị dáng vẻ “thương xót” này của mẹ chồng lừa cho xoay như chong chóng.
Bà luôn đưa cho tôi một cốc nước ấm khi tôi mệt mỏi, giúp tôi xoa bóp khi tôi than đau lưng, thậm chí còn mắng chồng tôi vài câu khi chúng tôi cãi nhau.
Những sự quan tâm nhỏ nhặt ấy giống như nước ấm nấu ếch, từng bước khiến tôi buông bỏ phòng bị.
Lúc đó tôi thực sự nghĩ rằng mình đã gặp được một bà mẹ chồng hiếm có. Vì vậy, khi sau này bà nắm tay tôi cầu xin, tôi mới lại một lần nữa mềm lòng.
Tôi đã tưởng rằng câu “người một nhà phải giúp đỡ lẫn nhau” của mẹ chồng là lời từ đáy lòng, rằng câu “Tiểu Đình không hiểu chuyện nhưng tâm địa không xấu” của bà là lời hòa giải thật tâm.
Mãi cho đến sau này, khi tôi mệt đến ngất xỉu trong bếp, lúc tỉnh lại thì nghe thấy mẹ chồng đang nói với cô em chồng ngoài phòng khách:
“Chị dâu con tính tình mềm yếu lắm, dỗ dành vài câu là đồng ý ngay. Sau này cô ta mà không vui, con cứ khóc nhiều vào, mẹ sẽ lại nói giúp cho.”
Lúc đó tôi mới bàng hoàng nhận ra mình ngu ngốc đến mức nào.
Cũng phải, giữa con dâu và con gái, ai mà không chọn con gái mình.
Cũng như lúc này đây, mẹ chồng trông có vẻ như câu nào cũng đang trách mắng cô em chồng, nhưng thực chất đều đang dọn đường cho cô ta.
Trước hết nói cô em chồng bị chiều hư để tôi đừng chấp nhặt, sau đó lại thuận theo lời cô em chồng, còn thêm một câu vì tốt cho tôi.
Đây đâu phải là khuyên giải, rõ ràng là đang ép tôi gật đầu.
Kiếp trước, họ cũng đã từng người một câu như thế, luôn miệng nói ba chữ “người một nhà”.
Lúc đó tôi mới sinh xong, toàn thân đau nhức như muốn rã rời, đầu óc cũng mê man. Bị họ quấn lấy đến kiệt sức, tôi liền mềm lòng cho bú lần đầu tiên.
Có lần đầu tiên, sẽ có vô số lần sau.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, nghe những lời lẽ quen thuộc này, tôi chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không đi vào vết xe đổ.
Tôi trấn tĩnh lại, đẩy bát canh mẹ chồng đưa tới, giọng nói không lớn nhưng vô cùng rõ ràng:
“Mẹ, bây giờ con không có khẩu vị, cứ để đó đi ạ.”
Vẻ mặt cô em chồng cứng đờ, vừa định mở miệng, tôi đã quay sang cô ta:
“Tiểu Đình, không phải chị không giúp em, mà là chị thực sự không giúp được.”
“Chị định ra tháng là tìm việc làm lại, lúc đó đi sớm về khuya, lấy đâu ra thời gian mà cho con bú?”
Lời này vừa nói ra, cả phòng bệnh lập tức im phăng phắc.
Cô em chồng trợn tròn mắt, như thể nghe được chuyện gì đó hoang đường:
“Đi làm? Chị điên rồi à? Con còn nhỏ như vậy, chị bỏ nó đi làm sao?”
Mẹ chồng cũng nhíu mày, giọng điệu đầy vẻ khó hiểu:
“A Âm, suy nghĩ này của con không đúng rồi. Phụ nữ sinh con xong, quan trọng nhất là chăm sóc con cho tốt. Chẳng phải lúc con mới nghỉ việc đã nói, muốn tự tay chăm con đến khi nó đi mẫu giáo sao?”
“Trước đây là trước đây, bây giờ khác rồi.”
Tôi xoa xoa bụng dưới, ánh mắt kiên định:
“Nuôi con tốn kém nhiều thứ lắm. Xã hội bây giờ cạnh tranh như vậy, đâu phải chỉ cho con ăn no là xong.”
“Con đi làm sớm một chút, có thể kiếm thêm được một ít. Sau này các lớp năng khiếu, lớp học thêm của con đều không thể thiếu được. Hơn nữa, cũng không thể cứ dựa vào một mình Gia Thụ nuôi cả nhà được.”
Thấy mẹ chồng còn muốn nói gì đó, tôi tiếp tục bổ sung:
“Với lại bác sĩ cũng nói rồi, nuôi con bằng sữa mẹ tuy tốt, nhưng nuôi bằng sữa bột cũng có thể nuôi con khỏe mạnh.”
Điều bà quan tâm nhất vẫn là cháu trai ruột của mình. Vừa nghe tôi nói vậy, nghĩ đến việc Tiểu Trạch có thể phải uống sữa bột lâu dài, giọng điệu của bà càng thêm do dự:
“Chuyện này… nói thì nói vậy, nhưng sữa bột làm sao tốt bằng sữa mẹ được…”
“Vậy cũng đành chịu thôi.”