Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Thái Tử Gia Bắc Kinh Biến Tôi Thành Chim Hoàng Yến Của Anh Trai
Chương 1
1
Sáng sớm tinh mơ, Nhậm Thời Hoàn đã gõ cửa phòng tôi rầm rầm.
Tôi vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt hắn lấp ló ở khe cửa, cười tủm tỉm nhìn tôi.
“Thẩm Diên, anh trai tôi về rồi! Em chuẩn bị đi nhé!”
Cơn buồn ngủ của tôi bay biến sạch sành sanh: “Anh nói ai về cơ?”
“Anh trai tôi chứ ai.” Mắt hắn sáng rực lên. “Chúng ta diễn tập ba năm rồi, hôm nay phải lên sân khấu thôi!”
Tôi vừa đánh răng vừa nghe hắn thao thao bất tuyệt bên ngoài.
“Em là con chim hoàng yến mà anh đã ‘đo ni đóng giày’ theo sở thích của anh trai anh, kiểu gì cũng phải câu được hồn anh ấy, nếu không thì sao anh cưới Lâm Uẩn được? Tốt nhất là…”
Hắn ngừng lại một chút, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Khiến anh ấy chủ động từ bỏ hôn ước với nhà họ Lâm, như vậy Lâm Uẩn mới có thể danh chính ngôn thuận gả cho anh.”
Tôi súc miệng xong, đưa tay đóng cửa, giọng bình tĩnh: “Vở diễn kết thúc, tôi từ chức.”
Hắn nói: “Đừng mà, anh thưởng gấp ba lần lương cuối năm!”
Tôi: “Gấp bốn lần cũng không làm, mệt rồi.”
Tôi vừa định thu dọn hành lý chuồn đi thì điện thoại rung lên.
Nhậm Nghiên Châu gửi một tin nhắn WeChat:
[Ở bên cạnh em trai tôi ba năm, quản nó không được đánh nhau đua xe làm ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Nhậm. Nay tôi về nước rồi, sẽ đích thân nghiệm thu thành quả.]
Tôi nhìn chằm chằm câu này suốt mười giây, đầu càng đau hơn.
Cái ngày tháng tươi đẹp được hưởng hai lương, thế là hết rồi!
2
Ba năm trước, tôi chỉ là một gia sư được nhà họ Nhậm mời về.
Nhậm Thời Hoàn là tiểu bá vương nổi danh Bắc Kinh.
Tôi là gia sư thứ năm của hắn.
Ba người trước bị mắng cho phát khóc, người thứ tư thì bị hắn dọa cho chạy mất dép.
Tôi là người duy nhất kiên trì được hơn ba tháng mà chưa từ chức.
Lý do rất đơn giản: tôi không dễ nói chuyện, tính tình lại còn nóng nảy.
Tôi chẳng thèm để tâm đến thân phận của hắn, không vui là chửi thẳng mặt.
Thế nên Nhậm Thời Hoàn sợ tôi.
Lúc đó tôi rất thiếu tiền.
Không chỉ dạy kèm cho hắn, tôi còn tranh thủ làm thêm mấy công việc khác.
Chiều hôm đó, trong giờ giải lao, tôi nhận được một cuộc gọi đòi nợ.
Tôi cầm điện thoại ra ban công.
Đầu dây bên kia chửi xối xả: “Mười vạn mà bố mày nợ, định quỵt luôn đấy à? Không trả nữa tao đến tận nhà mày chặn cửa đấy!”
Tôi dựa người vào tấm kính ban công, kiệt sức: “Tôi sẽ nghĩ cách, đừng dọa mẹ tôi.”
“Nghĩ cách? Một đứa sinh viên nghèo như mày thì trả bằng gì? Bán thân mày chắc gì đã được mười vạn?”
Tôi nhìn ra bầu trời xa xăm, thở ra một hơi dài, không cãi lại.
Đợi đầu dây bên kia mắng mệt rồi, tôi mới lặng lẽ cúp máy.
Vừa quay đầu lại, tôi mới phát hiện có người đang ngồi trên chiếc ghế dài ở góc ban công.
Nhậm Nghiên Châu.
3
Anh mặc áo sơ mi trắng, cổ áo nới lỏng, đôi chân dài tùy ý vắt chéo.
Ngón tay kẹp một điếu thuốc nhưng chưa châm lửa.
Anh ngước lên nhìn tôi một cái.
“Rất thiếu tiền à?”
Tôi ngẩn ra vài giây rồi gật đầu.
Anh không nói ngay, chỉ cất điếu thuốc vào bao, đứng dậy đi về phía tôi.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰