Thẩm Độ hiển nhiên cũng không ngờ rằng một trò đùa của mình lại có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng đến vậy.
“Anh xin lỗi, anh không biết em có thai. Lúc đó anh chỉ thấy An An không vui, muốn dỗ cô ấy vui lên một chút. Em cũng biết anh và cô ấy lớn lên cùng nhau, mọi người chỉ đùa cho vui thôi… Anh không ngờ lại thành ra thế này.”
Nhưng Trần An An không vui thì liên quan gì đến tôi? Dựa vào đâu mà cô ta có quyền lấy tôi ra làm trò cười. Hơn nữa, Trần An An trước đây từng theo đuổi anh ta, mà anh ta tuyệt nhiên không hề nhắc đến.
Tôi muốn chửi anh ta, nhưng cơn đau khiến tôi không thốt nên lời, rồi bị bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật.
Trong suốt ca phẫu thuật, cảm nhận dụng cụ y tế đang khuấy đảo trong cơ thể mình, bào thai dần dần biến mất. Tôi chỉ cảm thấy trái tim mình cũng như bị dụng cụ đó nghiền nát từng chút một.
Tôi lại nhớ đến dáng vẻ Thẩm Độ kéo tay tôi, bắt tôi xin lỗi Trần An An lúc nãy. Không thể kiểm soát được, tôi hồi tưởng lại từng chi tiết trong những năm tháng chung sống cùng Thẩm Độ. Lúc này tôi mới nhận ra, thì ra tất cả đã có điềm báo từ trước.
3
Tôi và Thẩm Độ đã bên nhau mười năm, kết hôn được năm năm.
Lúc chúng tôi đến với nhau, gia cảnh cả hai đều rất nghèo khó. Anh nghèo, tôi cũng nghèo. Nhưng anh luôn như thể hiến dâng tất cả, trao cho tôi mọi thứ mà anh có thể.
Thời trung học, chúng tôi chẳng có gì trong tay. Nhưng anh sẽ lặng lẽ gấp cho tôi một nghìn ngôi sao giấy, cho phép tôi ước một nghìn điều ước. Khi tôi bị người khác bắt nạt, anh sẽ liều mạng lao vào đánh nhau với họ. Rồi với đôi mắt đỏ hoe, anh ôm lấy tôi:
“Chân Chân, em yên tâm, anh tuyệt đối không để ai bắt nạt em.”
Khi người ta chê cười đôi giày rách nát của tôi, anh liều mạng đi làm thêm chỉ để giữ lấy chút tự trọng đáng thương của tôi, rồi dịu dàng xoa đầu, nói:
“Con gái là phải ăn mặc xinh đẹp một chút. Em yên tâm, những gì người khác có, anh đều sẽ cho em.”
Sau này tôi thi trượt đại học, còn anh thì phát huy vượt bậc, chúng tôi cách nhau hai thành phố. Vậy mà anh lại đối xử với tôi tốt hơn xưa. Vì anh nói, chỉ có như vậy, tôi mới có thể cảm nhận được tình yêu của anh.
Gia đình tôi không tốt, mỗi khi tôi tủi thân, dù không nói ra, chỉ cần gọi cho anh một cuộc điện thoại, anh đều sẽ nhận ra cảm xúc của tôi.
Rồi anh sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, nửa đêm ngồi tàu hỏa mười mấy tiếng đồng hồ để đến thành phố của tôi.
Sau đó nói với tôi: “Bố mẹ em thiên vị em gái à, không sao cả, sau này đã có anh yêu thương em.”
Những năm tháng đó, anh luôn đặt cảm xúc của tôi lên hàng đầu, điện thoại luôn bật 24/24 vì tôi.
Anh nói: “Yêu một người cũng như chăm một bông hoa, anh muốn em trở thành bông hoa xinh đẹp và tươi tắn nhất trên thế giới này.”
Thế nhưng, dường như kể từ ba tháng trước, khi Trần An An vào làm ở công ty anh, anh bắt đầu thường xuyên tăng ca, xã giao, và không trả lời điện thoại của tôi.
Ở nhà, anh cũng luôn nhìn điện thoại và mỉm cười. Có lúc đêm khuya mới về, mà về đến nhà cũng luôn mang vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Rõ ràng chúng tôi sống cùng nhau, nhưng đôi khi tâm trạng tôi không tốt đi tìm anh, phản ứng đầu tiên của anh không phải là an ủi tôi, mà là sự thiếu kiên nhẫn.
Sự quan tâm của anh dành cho người khác cũng bắt đầu vượt qua cả tôi.
Thậm chí chỉ vì hôm nay Trần An An bị khách hàng làm khó, sỉ nhục trước mặt mọi người, cảm thấy mất mặt không vui, cô ta đã hỏi anh một câu:
“Em có phải rất tệ không? Em hình như lúc nào cũng mất mặt trước mặt mọi người, không giống như chị Chân Chân, lúc nào cũng thật chỉn chu.”
Vậy là Thẩm Độ liền muốn tôi phải bẽ mặt trước tất cả mọi người vào đúng ngày sinh nhật của mình.
Giờ phút này, tôi không biết, rốt cuộc là ca phẫu thuật khiến tôi đau hơn, hay là sự tổn thương mà Thẩm Độ mang lại khiến tôi đau hơn.
4
Sau ca phẫu thuật, Thẩm Độ luôn túc trực bên giường bệnh, tôi lạnh lùng nhìn anh ta:
“Cút đi, đợi tôi xuất viện chúng ta sẽ ly hôn!”
Thẩm Độ nhíu mày: