Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Trả Lại Anh Chiếc Sừng Gấp Bội
Chương 1
1
Tôi nhìn Bùi Dữ Xuyên đang ngồi trên ghế sô pha. Quả nhiên anh đang dán mắt vào điện thoại, khóe môi không giấu được ý cười. Nụ cười ấy dịu dàng mà chói mắt.
Xem ra, những dòng bình luận lần này lại nói đúng sự thật.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy những dòng chữ trong suốt lơ lửng trước mắt mình là vào nửa năm trước.
Tối hôm đó, tôi và Bùi Dữ Xuyên rúc vào lòng nhau trên ghế sô pha xem một bộ phim cũ. Phim đang chiếu đến đoạn nam chính ngoại tình bị phát hiện, tiếng cãi vã xé lòng vang vọng khắp phòng khách.
Bùi Dữ Xuyên đột nhiên tắt ti vi. Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Anh ôm tôi vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi, bâng quơ hỏi: “Bảo bối, nếu như… nếu như có một ngày anh ngoại tình, em sẽ thế nào?”
Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ anh nhập tâm vào phim quá nên nói đùa. Bởi vì, đó là Bùi Dữ Xuyên cơ mà.
Là Bùi Dữ Xuyên năm mười hai tuổi đèo tôi bằng xe đạp, vì che chở cho tôi mà ngã rách cả cánh tay, máu chảy đầm đìa, để lại một vết sẹo nơi hổ khẩu đến giờ vẫn chưa mờ.
Là Bùi Dữ Xuyên vì muốn đi cùng tôi mà dứt khoát từ bỏ giấy báo trúng tuyển của trường đại học danh giá nhất trong nước, cùng tôi đến một đất nước xa lạ.
Anh là nhân vật chính duy nhất trong suốt cả thanh xuân của tôi, là sự thiên vị mà cả thế giới này đều công nhận dành cho tôi.
Một Bùi Dữ Xuyên như thế, sao có thể ngoại tình được?
Thế nên tôi đã cong môi, nửa thật nửa đùa dọa anh:
“Thế thì em cũng sẽ ngoại tình, tìm một người cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, cho anh tức chết.”
Nói rồi, tôi lại giả vờ nghi hoặc, sáp lại gần anh.
“Anh hỏi chuyện này làm gì? Khai mau thì khoan hồng, chống cự thì nghiêm trị, có phải anh thật sự có người khác ở bên ngoài rồi không?”
Bùi Dữ Xuyên cưng chiều véo má tôi, giọng anh dịu dàng đến tan chảy.
“Nói linh tinh gì thế, sao anh có thể ngoại tình được? Anh yêu em nhiều thế nào em không biết sao? Không tin em sờ thử xem, trong tim anh ngoài em ra còn có thể có ai nữa?”
Anh kéo tay tôi đặt lên lồng ngực rắn chắc ấm nóng của mình. Nhịp tim trầm ổn mà mạnh mẽ truyền đến qua lớp áo mỏng.
Và cũng chính vào khoảnh khắc ấy, vài dòng chữ trong suốt bỗng dưng hiện ra trước mắt tôi.
[Nữ chính không tin thật đấy chứ! Đây căn bản không phải là giả thuyết! Là nam chính đang thăm dò giới hạn của cô ấy đó!]
[“Nếu như” cái con khỉ! Đàn ông khi nói “nếu như”, chính là lúc đang trong quá trình ngoại tình!]
[Cưng ơi! Đừng tin! Nhìn vành tai anh ta kìa! Đỏ hết cả lên rồi! Cứ nói dối là tai anh ta lại đỏ, em quên rồi sao!]
Dòng bình luận cuối cùng như một cây kim đâm thẳng vào óc tôi.
Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu nhìn tai Bùi Dữ Xuyên, vành tai anh đang đỏ ửng một cách bất thường.
Đó là tật xấu từ nhỏ đến lớn của anh, mỗi lần nói dối là không thể nào sửa được.
Tối hôm đó, nhân lúc anh đi tắm, lần đầu tiên trong đời tôi nảy ra ý định kiểm tra điện thoại của anh.
Màn hình sáng lên là ảnh chụp chung của hai chúng tôi ở bờ biển, nụ cười rạng rỡ mà sao nhói mắt. Mật khẩu vẫn là sinh nhật tôi.
Tôi run rẩy mở WeChat, ghim ở trên cùng chỉ có khung chat của tôi và anh, cùng một nhóm gia đình.
Mọi thứ đều hoàn hảo đến mức không thể soi mói. Lẽ nào… thật sự là tôi đã nghĩ nhiều rồi?
Ngay lúc tôi định đặt điện thoại xuống, một ý nghĩ lóe lên. Tôi tiện tay bấm vào một tin nhắn quảng cáo, chọn mục “Chuyển tiếp”.
Trong danh sách liên hệ vừa hiện ra, ở dòng đầu tiên của mục “Gần đây đã chuyển tiếp”, một cái tên xuất hiện đầy choáng váng.
[Thư ký – Trương Lâm].
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰