Một lần là quá đủ.
Bùi Dữ Xuyên có lẽ đã quên.
Quên rằng từ nhỏ tôi đã là người có thù tất báo.
Anh ta tưởng rằng, câu dọa dẫm “em cũng sẽ ngoại tình, cho anh tức chết” của tôi ngày trước, chỉ là lời nũng nịu vô hại giữa vợ chồng.
Anh ta đã lầm.
Tôi chưa bao giờ lừa anh ta, càng không phải đang nói đùa.
Tính cách tôi trước giờ vẫn vậy.
Cái sừng anh ta đích thân đội lên đầu tôi, nếu tôi không trả lại gấp bội, thì thật có lỗi với mười mấy năm tình cảm của chúng tôi.
Vì thế, sau khi Bùi Dữ Xuyên lại một lần nữa dùng cái cớ vụng về “công ty có việc gấp” để biến mất khỏi nhà, tôi mở danh bạ, tìm đến cái tên đó — Châu Dập.
Chàng trai mà tôi nhặt được ở quán bar sau khi Bùi Dữ Xuyên ngoại tình.
Trẻ trung, sạch sẽ, cơ thể nóng rực.
Tôi cho cậu ta tiền, bao nuôi cậu ta, mua lấy những giây phút ấm áp và lòng trung thành tuyệt đối của cậu ta.
Cậu ta rất thông minh, đặc biệt biết chừng mực. Tôi chưa bao giờ lo cậu ta sẽ vượt quá giới hạn.
Tôi nhắn cho cậu ta một tin: [Mời cậu uống ly trà sữa đầu tiên của mùa thu nhé.]
Một tín hiệu trần trụi.
Vài giây sau, điện thoại rung lên.
Châu Dập: [Chị, dạo này em đang tập gym, cai đường rồi.]
[Trà ô long đào đốt mỡ.]
Đầu dây bên kia im lặng đến nửa phút, màn hình mới hiện lên một chữ.
Châu Dập: [Dạ.]
Sau đó, các dòng bình luận bắt đầu điên cuồng lướt qua.
[Đừng thấy cậu ấy bình tĩnh gõ “Dạ” thế thôi, chứ chắc cơ bụng bên kia màn hình sắp cuộn đến sao Hỏa rồi!]
[Tuổi trẻ đúng là mạnh mẽ! Cái dáng người này! Cái sự kiên định này! Anh chồng cũ lấy gì để so sánh? Lấy cái mặt già của anh ta à?]
[Trà ô long đào đốt mỡ… Hừm, có phải là cái ý mà tôi đang nghĩ không nhỉ?]
Tôi không để ý đến những ồn ào này nữa, ném điện thoại sang một bên, uống cạn ly rượu trong tay, mang theo mệt mỏi và men say, chìm vào giấc ngủ.
…
4
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi bị ánh sáng lọt qua khe rèm làm chói mắt.
Hơn chục tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ trên điện thoại gần như chiếm trọn màn hình.
Là của Châu Dập.
Châu Dập: [Chị ơi, khi nào chị đến?]
Châu Dập: [Tối muộn cũng được, em đến đón chị nhé?]
Châu Dập: [???]
Châu Dập: [Chị không phải là đang ngủ chung giường với gã tra nam đó đấy chứ?]
Châu Dập: [Em biết chị ở tòa nhà nào rồi đấy — đừng ép em bây giờ phải xông lên, lôi hắn từ trên giường chị xuống vứt ra ngoài!]
Tin nhắn mới nhất được gửi lúc năm giờ sáng.
Tôi xoa xoa thái dương đang đau nhức, trả lời cậu ta:
[Không có, tối qua anh ta đến chỗ cô thư ký rồi. Chị ở một mình, ngủ quên mất.]
Tôi nghĩ rằng vào giờ này, cậu ta chắc đã mệt lử sau một đêm và vẫn đang ngủ, sẽ không trả lời ngay lập tức.
Không ngờ, màn hình điện thoại gần như sáng lên ngay tức khắc.
Là tin nhắn trả lời ngay của cậu ta.
Châu Dập: [Mở cửa.]
Tôi sững người.
Giây tiếp theo, một tin nhắn khác hiện lên, mang theo một chút tủi thân.