Ngay cả cái thai năm đó bị tôi đẩy ngã sảy mất, cũng không phải con của anh ta.
“Lâm Uyển Nguyệt, tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Đó là lời cuối cùng mà Cố Cẩn Hành để lại.
Quả nhiên bọn họ nhanh chóng ly hôn.
Mặc cho Lâm Uyển Nguyệt có quỳ xuống cầu xin thế nào, cuối cùng vẫn bị Cố Cẩn Hành tố cáo tội lừa đảo, bị kết án năm năm tù giam.
Lúc này Cố Cẩn Hành mới thật sự hiểu được tôi năm đó đã phải chịu bao nhiêu ấm ức.
Anh ta chạy đến mộ ba mẹ tôi, khóc đến toàn thân run rẩy, dập đầu từng cái vang dội trước bia mộ.
“Ba mẹ, xin lỗi, là con có lỗi với An Ninh…”
Tôi bước tới, lạnh lùng cất lời:
“Anh không xứng gọi họ là ba mẹ tôi.”
“Từ nay về sau, nơi này vĩnh viễn không chào đón anh. Tôi sợ làm bẩn mộ phần của ba mẹ, họ sẽ tức giận.”
Ánh sáng trong mắt Cố Cẩn Hành hoàn toàn vụt tắt.
Anh ta cúi gằm mặt, chôn mình trong im lặng thật lâu.
Lúc tôi từ nghĩa trang bước ra, anh ta đột ngột quỳ xuống trước mặt tôi.
“An Ninh, anh đã ly hôn với Lâm Uyển Nguyệt, còn đưa cô ta vào tù rồi. Em có thể… tha thứ cho anh không?”
Bước chân tôi khựng lại, chậm rãi quay đầu.
“Không thể.”
“Còn nữa, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu. Tôi đang chờ xem báo ứng của anh đấy.”
Công ty của Cố Cẩn Hành sụp đổ rất nhanh.
Thẩm Thính Phong không ra tay trực tiếp, chỉ đơn giản là rút lại khoản đầu tư, rồi công khai chứng cứ phạm tội tài chính mà Cố Cẩn Hành đã gây ra từ nhiều năm trước.
Đó mới là lý do thật sự khiến ba tôi năm xưa phải đứng ra chịu tội thay anh ta.
Các đối tác lần lượt rút vốn, ngân hàng dồn dập đòi nợ, phóng viên vây kín trước cửa công ty — chỉ trong vòng một tuần, anh ta từ đỉnh cao đã rơi thẳng xuống bùn đen.
Anh ta đến tìm Thẩm Thính Phong cầu xin, chờ dưới tầng trệt tập đoàn Thẩm thị suốt ba ngày ba đêm, dầm hai trận mưa lớn, lên cơn sốt cao, trông chẳng khác nào đứa trẻ năm xưa đứng trước cổng trại trẻ mồ côi chờ được nhận nuôi.
Khi Thẩm Thính Phong bảo bảo vệ lôi anh ta vào, tôi đang ngồi trong văn phòng uống trà.
Anh ta vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng lên một chút, rồi nhanh chóng ảm đạm, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.
“An Ninh, anh biết anh sai rồi… Em xin Tổng giám đốc Thẩm hãy giơ cao đánh khẽ, cho anh một con đường sống…”
“Con đường sống?”
Tôi đặt chén trà xuống, giọng rất nhẹ:
“Ba mẹ tôi có được con đường sống không? Lúc tôi bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, ai cho tôi một lối thoát?”
Anh ta cúi đầu lạy, trán va mạnh xuống nền nhà, phát ra tiếng nặng trầm.
“Anh bù đắp! Anh sẽ giao hết tài sản cho em! Anh sẽ đến mộ ba mẹ em canh giữ cả đời! Anh…”
“Không cần nữa.”
Thẩm Thính Phong vòng tay ôm lấy vai tôi, ánh mắt lạnh lùng:
“Cố tổng, nơi anh nên đến bây giờ không phải ở đây, mà là… đồn cảnh sát.”
Sắc mặt Cố Cẩn Hành cứng đờ tái nhợt, như bị đóng băng tại chỗ.
Anh ta còn chưa biết rằng — dưới sự tố giác của tôi và Thẩm Thính Phong — cảnh sát đã lật lại vụ án cũ, mở lại điều tra, và cuối cùng kết án Cố Cẩn Hành mười năm tù giam.
Khi bị cảnh sát áp giải đi, anh ta ngoái đầu nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn ân hận.
“Xin lỗi em, An Ninh, tất cả đều là lỗi của anh, là anh đã sai quá rồi.”
“Anh mơ cũng chỉ muốn được quay về năm ấy, quay về lúc mọi thứ vẫn còn kịp để cứu vãn…”
Giọng anh ta khàn đặc không ra hơi, mỗi lời nói ra đều mang theo tiếng nức nở.
Nhưng trong lòng tôi sớm đã chẳng còn chút gợn sóng.
Con người luôn phải mất đi rồi mới biết hối hận.
Thế nhưng, trên đời này làm gì có thuốc hối hận để uống?
Nếu có.
Người đầu tiên muốn thử — chắc chắn là tôi.
Tôi sẽ quay về năm tôi bảy tuổi, chọn làm một người xa lạ với Cố Cẩn Hành ngay từ đầu.
Tôi sẽ không ra mặt bảo vệ anh ta khi bị người khác bắt nạt.
Cũng sẽ không đồng ý làm bạn gái anh ta khi anh ta mang theo bó hoa hồng tới tỏ tình.
Sẽ không chấp nhận lời cầu hôn của anh ta, càng không cùng anh ta thề non hẹn biển.
Càng không—
Mắt mở trừng trừng nhìn ba tôi vì anh ta mà ngồi tù, rồi chết thảm trong ngục.
Cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ tôi vì muốn cứu vãn cuộc hôn nhân nguy ngập của tôi mà quyết định dùng cái chết để đổi lấy trái tim, cứu tôi một mạng.
Nhưng… trên đời không có “giá như”.
Cuộc đời này, vốn dĩ không hoàn mỹ, luôn có những điều khiến người ta tiếc nuối.
Nhưng tôi không thể để bản thân bị mắc kẹt mãi trong quá khứ tăm tối ấy.
Tôi phải bước ra khỏi đó.
Và may mắn thay — tôi đã bước ra được.
Là Thẩm Thính Phong đã kéo tôi ra khỏi vực sâu tuyệt vọng ấy.
Ngày Cố Cẩn Hành nhận bản án, công ty của anh ta cũng chính thức bị thâu tóm.
Tôi cùng chồng, Thẩm Thính Phong, đến nghĩa trang thăm ba mẹ, và nói với họ:
“Ba mẹ, đừng lo cho con nữa. Bây giờ con sống rất hạnh phúc, chồng con yêu con thật lòng.”
“Bệnh tim của con, cũng nhờ anh ấy mà được chữa khỏi rồi. Sau này con sẽ sống thật lâu, thật vui vẻ.”
“Ba mẹ cứ yên tâm nhé.”
Gió xuân mơn man thổi đến, cành cây rung rinh lay động.
Tựa như ba mẹ đang nghe thấy lời tôi, mỉm cười chúc phúc cho tôi từ nơi xa…
Hoàn
Đêm Trước Ly Hôn, Chồng Tôi Bị Sét Đánh (Chương 1)
Truyện siêu hay
📌 Thể loại tương tự:
Ngôn tình
Hiện đại
1
Lúc cảnh sát gọi tôi đến nhận dạng t h i t h ể, tôi đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị dọn hẳn ra khỏi biệt thự.
Nửa năm trước, công ty của Lục Sâm chính thức lên sàn. Anh ta cũng trở thành vị tân tỷ phú của thành phố Triều Sơn.
Tôi còn chưa kịp ăn mừng cho anh ta thì ả tiểu tam đã ngang nhiên dắt con riêng đến tận cửa.
Tôi bán nhà để cùng Lục Sâm khởi nghiệp. Vậy mà anh ta thì hay rồi, kết hôn sáu năm lại lòi ra một thằng con riêng đã tám tuổi.
Ả tiểu tam luôn miệng nói cô ta mới là bạch nguyệt quang, là tình yêu duy nhất của Lục Sâm. Con trai cô ta mới là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục.
Còn Lục Sâm ư? Trong mắt, trong tim anh ta chỉ có hai mẹ con họ, chẳng chút do dự đòi l y hôn với tôi. Thậm chí còn muốn tôi tay trắng ra đi!
Tôi dĩ nhiên không đồng ý.
Cuộc chiến l y hôn này kéo dài ròng rã nửa năm.
Tôi đã dùng hết mọi thủ đoạn mới có được bằng chứng Lục Sâm n g o ạ i tình và công ty t r ố n thuế, nhưng cũng chỉ buộc anh ta giao ra một phần ba tài sản.
Nhưng tôi thực sự đã kiệt sức, không còn hơi sức đâu mà tranh đấu với anh ta nữa. Tôi đành phải đồng ý ký vào đơn l y hôn, ngậm đắng nuốt cay chấp nhận.
Nếu không phải vì cô con gái mới tròn ba tuổi, tôi chắc chắn sẽ cùng anh ta đồng quy vu tận!
“Reng reng…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi bắt máy: “Alo, xin chào.”
“Xin chào, chúng tôi là cảnh sát thành phố Triều Sơn. Xin hỏi cô có phải là vợ của anh Lục Sâm không ạ?”
Dù gì thì cũng chưa l y hôn, tôi mệt mỏi đáp: “Phải, có chuyện gì vậy?”
Sau khi anh ta trình bày sự việc, toàn thân tôi giật nảy, đồng tử giãn ra vì phấn khích: “Anh nói thật không đấy?!”
“Là thật ạ. Mong cô đừng quá đau buồn…”
Những lời sau đó của viên cảnh sát tôi không nghe rõ nữa. Tôi cúp máy rồi tức tốc đến đồn cảnh sát.
Suốt dọc đường, trong đầu tôi chỉ vang vọng một câu duy nhất.
“Thưa cô Tống, chồng cô đã bất chấp thời tiết mưa bão để ra ngoài, không may bị sét đánh c h ế t trên đường cao tốc…”
Đừng tưởng ông trời không thấy, chỉ là chưa đến lúc mà thôi!
Hahahaha… Lục Sâm c h ế t hay lắm!
Tôi mang theo tâm trạng háo hức đến đồn cảnh sát, lúc này đã là một giờ sau. Kim đồng hồ chỉ hai giờ sáng.
Viên cảnh sát dẫn tôi đến phòng pháp y, chỉ vào một khối than hình người và nói: “Đây là chồng cô, anh Lục Sâm. Khi chúng tôi đến nơi, chiếc xe đã cháy trơ khung.”
“Trước khi cô đến, chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng. Chiếc xe không có vấn đề gì, chồng cô cũng không uống rượu hay có dấu hiệu bị chuốc thuốc.”
“Anh ấy đúng là bị sét đánh trúng, t ử v o n g ngay tại chỗ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào khối than đen sì sì, không thể nhịn được nữa mà phá lên cười ha hả.
Lục Sâm, gã k h ố n nạn này, đã c h ế t vào đúng ngày tôi mong anh ta c h ế t nhất.
Ký đơn l y hôn thì đã sao?
Chúng tôi vẫn chưa làm thủ tục đăng ký l y hôn, thỏa thuận đó chưa có hiệu lực. Nói cách khác, tài sản trăm tỷ trong nhà, tất cả đều thuộc về một mình tôi!
“Hahahaha Lục Sâm hahahaha anh c h ế t thảm quá huhuhu hahahaha…”
Tôi rất muốn đóng vai một người vợ góa đau khổ, nhưng xin lỗi, tôi thực sự không diễn nổi.
Viên cảnh sát bên cạnh nhìn tôi với vẻ mặt khó tả, nhưng làm cảnh sát đã lâu, họ cũng gặp đủ chuyện nên không tùy tiện phán xét tình cảm vợ chồng người khác.
Đợi tôi cười xong, anh ta mới dẫn tôi đến phòng giám sát, chỉ vào màn hình được phóng to và hỏi: “Cô Tống, có một điểm khá kỳ lạ.”
“Chúng tôi muốn biết, rốt cuộc có chuyện gì quan trọng đến mức khiến anh Lục phải ra ngoài trong đêm mưa bão như vậy?”
Đó là hình ảnh được ghi lại từ camera giám sát trên đường cao tốc.
Xuyên qua màn mưa như trút nước, có thể lờ mờ thấy xe của Lục Sâm liên tục tăng tốc. Anh ta thậm chí còn không ngừng cúi đầu nhìn điện thoại, trông có vẻ rất thong dong, thoải mái.
Dường như còn sợ mình chưa c h ế t đủ nhanh, ngay lúc anh ta nhấn ga thêm lần nữa, một tia sét bất ngờ đánh trúng thân xe.