Sáng hôm sau đi làm, lại có thêm một phiên bản mới về tin đồn liên quan đến tôi.
“Nghe chưa? Hôm qua Lâm Mặc bị Cục trưởng Cố gọi vào phòng mắng nguyên một tiếng đồng hồ đấy!”
“Thật hay giả vậy? Ghê vậy luôn?”
“Thật đó, lúc đi ra mắt đỏ hoe luôn! Xem ra lãnh đạo mới định lấy cô ấy ra làm gương rồi, giết gà dọa khỉ mà!”
Vương Lị Lị thì hả hê thấy rõ, vừa nhìn thấy tôi liền châm chọc đủ kiểu, mặt mũi hằn học như vừa ngửi phải mùi gì khó chịu:
“Lâm Mặc này, bản kiểm điểm viết đến đâu rồi? Có cần tôi giúp chỉnh sửa không? Tôi là cây bút vàng của đơn vị đấy nhé!”
Tôi chẳng buồn đôi co, thu dọn xấp tài liệu chuẩn bị mang đến cho Cố Hoài Diễn ký.
Trương Manh vội kéo tôi sang một bên, hạ giọng thì thầm:
“Mặc Mặc, dạo này cậu nên tránh xa Cục trưởng Cố một chút thì hơn, tớ thấy anh ta hình như cố tình nhắm vào cậu đấy.”
Tôi cười khổ.
Anh ta đâu chỉ là “nhắm” vào tôi, rõ ràng là muốn dồn tôi đến đường cùng thì đúng hơn.
Một bản báo cáo tổng kết công việc quý này, tôi đã phải sửa tới tám lần.
Lần đầu — anh ta bảo sai định dạng.
Lần hai — anh ta chê số liệu không chính xác.
Lần ba — lại bảo câu từ không nghiêm túc.
…
Lần thứ tám — anh ta trực tiếp quăng bản báo cáo về bàn tôi, lạnh như băng:
“Hình thức thì hào nhoáng, nội dung lộn xộn. Viết lại.”
Lúc đó tôi muốn nổ tung luôn tại chỗ.
Nếu không phải còn đồng nghiệp ngồi quanh, tôi thật sự muốn đập bản báo cáo vào mặt anh ta và hét lên:
“Cố Hoài Diễn, anh bị điên à?!”
Tôi ôm bản báo cáo về chỗ ngồi, tức đến run người.
Xung quanh, ánh mắt đồng nghiệp đầy cảm thông nhìn về phía tôi.
Còn Vương Lị Lị thì không buồn che giấu vẻ hả hê:
“Tôi nói rồi mà, năng lực không có thì đừng cố gồng. Viết một cái báo cáo cũng không xong, vậy mà còn chiếm chỗ trong biên chế phòng chúng ta.”
Tôi hít một hơi thật sâu, nuốt hết ấm ức và tức giận xuống bụng.
Được thôi. Anh muốn tôi sửa, tôi sẽ sửa.
Tôi thật sự muốn xem — anh còn muốn dày vò tôi đến mức nào.
còn tiếp — chương 5