“Ai nói có quan trọng không? Mày cho cháu mày ăn, bây giờ nó còn đang nằm trong ICU không biết sống chết thế nào, mày xem phải làm sao đây.” Anh tôi kích động ngắt lời tôi.
“Đương nhiên là quan trọng, vì đây là vu khống.”
“Đây không phải sự thật thì cái gì là sự thật, chị dâu mày chẳng lẽ oan cho mày à.”
“Đúng vậy đó em út, em mau nhận lỗi đi. Nếu cháu em thật sự có mệnh hệ gì em cũng không thoát được đâu. Thái độ nhận lỗi tốt một chút thì còn đỡ phải chịu đòn roi.”
Chị dâu sợ tôi nói ra điều gì, vội vàng chặn họng tôi, trong lời nói còn mang theo ý đe dọa.
Tiếc là tôi không ăn cái bài này.
“Không phải chị cho Tiểu Lỗi ăn sao? Em đã nhắc chị mà chị còn mắng em đầu óc có vấn đề.” Tôi nhìn chị dâu, lạnh lùng nhắc nhở.
“Chị dâu, nếu thật sự là vì ăn uống mà dẫn đến sự cố phẫu thuật, bệnh viện người ta không ngậm bồ hòn làm ngọt đâu. Chị nghĩ camera giám sát trong phòng bệnh này để trưng à? Chị định trắng trợn đổ tội cho tôi như vậy sao?”
“Mày nói bậy bạ gì thế! Chồng, anh đừng nghe nó nói linh tinh, chính là nó mang một đống đồ đến cho Tiểu Lỗi ăn còn nói là để bồi bổ thể lực, lại không cho em nói với bác sĩ.” Nghe tôi nói vậy, chị dâu thoáng hoảng hốt, nhưng lại nghĩ tôi cố tình dọa chị ta, vẫn cứng miệng:
“Tao thấy mày là chó cùng rứt giậu, cắn bừa đây mà. Tao làm mẹ mà lại đi hại con mình sao?” Chị ta kích động la lớn, càng tỏ ra chột dạ.
“Đừng nói những lời vô ích này nữa, bây giờ Tiểu Lỗi đang ở trong ICU sinh tử chưa rõ, mày mau lấy hết tiền ra cho nó làm phẫu thuật đi.”
Anh trai tôi phất tay, bắt đầu thúc giục tôi đưa tiền.
Xem ra anh ta cũng không thật sự yêu thương con trai mình, trong mắt chỉ có tiền.
“Tôi không có tiền! Nói thật cho các người biết, tôi đã bị công ty đuổi việc rồi, buổi trưa nay là đi làm thủ tục bàn giao cuối cùng. Số tiền tôi đưa cho các người đã là toàn bộ gia tài của tôi rồi.”
“Cái gì, mày bị đuổi việc rồi?!” Anh trai và mẹ tôi đồng thanh.
Bao năm nay, tôi có thể hào phóng chi tiền là hoàn toàn dựa vào công việc có mức lương khá.
Bây giờ biết tôi bị đuổi việc, họ lại là người sốt ruột trước tiên.
“Mày không phải là không muốn đưa tiền nên nói dối đấy chứ?” Anh tôi nghi ngờ nhìn tôi.
“Anh không tin thì có thể gọi điện đến công ty hỏi, hoặc là lại đến công ty tôi gây sự như trước đây xem họ còn nhận tôi không.”
Kiếp trước, chỉ cần tôi gửi tiền về nhà chậm một chút, anh trai tôi sẽ gọi điện đến công ty chửi tôi không nuôi dưỡng người già, hoặc là mặt dày mày dạn đến công ty tìm tôi.
Lâu dần cả công ty đều biết chuyện bê bối nhà tôi, anh ta cũng thành khách quen của công ty.
Bây giờ tôi chẳng sợ anh ta đến gây sự nữa, anh ta chỉ bị người ta tống cổ ra ngoài thôi.
Thấy tôi nói với vẻ mặt nghiêm túc, sự nghi ngờ của anh ta vơi đi vài phần. “Vậy mày cũng không thể không còn một đồng nào chứ.”
Tôi nhìn anh ta.
“Anh nghĩ tôi là máy in tiền à? Từ lúc Tiểu Lỗi nhập viện đến nay tôi đã tiêu tốn bao nhiêu tiền, nợ nần bao nhiêu, có cần tôi liệt kê từng khoản ra cho anh xem không? Tôi còn đang nghĩ không biết bao giờ anh mới trả lại cho tôi một ít đây, dù sao tôi cũng là vì con trai của anh.”
“Trả với chả không trả, mày là cô của Tiểu Lỗi, tiêu tiền cho cháu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nói những lời này mày đúng là mất hết lương tâm.”
“Đúng đấy, em út sao em lại nói thế. Bây giờ cháu em sinh tử chưa rõ mà em lại nói những lời này làm gì. Tiểu Lỗi mà có mệnh hệ gì chị cũng không sống nổi nữa, em còn nhắc đến tiền cái gì?”
Vợ chồng họ đúng là một cặp bài trùng, cứ nhắc đến tiền là ăn ý lạ thường.
6
Ngay lúc chúng tôi đang tranh cãi, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.
Mấy bác sĩ áo blouse trắng mặt đầy máu bước ra.
“Ai là người nhà bệnh nhân?”