Trên núi có một ngôi chùa cổ rất đẹp.
Dưới chân chùa có bán những que kem lưu niệm xinh xắn, có hình dạng y hệt ngôi chùa.
Kiếp trước, tôi, Lương Na và Vương Phương đều mua một que kem.
Tôi vừa chụp vội một tấm ảnh, định ăn thì Lâm Hương Hương giật lấy.
“Cho tớ mượn chụp ảnh.”
“Sao cậu không tự mua?”
“Tớ không thích ăn kem.”
Vương Phương lại xen vào: “Tiểu Uẩn, cho Hương Hương mượn đi, có que kem thôi mà.”
Nói rồi, cô ta và Lương Na ngồi xuống dưới bóng cây, thong thả thưởng thức kem.
Tôi đứng đợi Lâm Hương Hương chụp trái chụp phải, đứng chụp, ngồi xổm chụp.
Lúc trả lại, que kem đã chảy nhão, nhỏ giọt tong tong.
Tôi đành phải vội vàng ăn ngấu nghiến cho xong.
Lúc này Lâm Hương Hương mới đi mua một que kem bình thường giá chỉ bằng một nửa.
“Không phải cậu nói không thích ăn sao?”
“Tớ không thích ăn loại này, vừa đắt vừa không ngon, chỉ có ngốc mới mua, haha!”
Nhưng dòng trạng thái trên mạng xã hội của cô ta lại là: “Đến tháp XX nhất định phải thử que kem này! Đến tháp XX mà không quảng cáo món này thì thật là có lỗi!”
Ảnh đính kèm là cảnh cô ta cầm que kem lưu niệm, môi hờ hững hé mở, phía sau là ngôi tháp XX.
Đời này, chúng tôi cũng đến đỉnh núi vào giữa trưa.
Tôi mua thẳng một que kem bình thường.
Lâm Hương Hương hỏi tôi: “Tiểu Uẩn, sao cậu không mua que kem lưu niệm kia? Trông đẹp mà ngon quá.”
“Mua rồi.” Tôi lạnh lùng đáp.
Kiếp trước mua rồi!
Thấy tôi không cho, cô ta liền chạy sang chờ Vương Phương và Lương Na.
Kiếp trước Vương Phương khuyên tôi thì hào phóng lắm, lần này bị Lâm Hương Hương nhắm đến, cô ta liền cố tình chụp ảnh thật chậm.
“Chụp xong chưa?” Lâm Hương Hương cố nén vẻ sốt ruột hỏi.
Vương Phương lén lườm Lâm Hương Hương một cái, rồi nhanh chóng cắn một miếng kem.
“Á, chỗ này sắp chảy rồi này, cậu mượn của Lương Na đi.”
Lương Na không đợi Vương Phương nói xong, cũng cắn một miếng kem.
“Các cậu!” Lâm Hương Hương định nói gì đó rồi lại thôi, nhưng nhanh chóng nghĩ ra cách khác: “Hai cậu gửi hết ảnh vào nhóm đi, tớ mượn ảnh đăng lên mạng, haha!”
Hai người họ đành phải gửi vài tấm ảnh que kem lên nhóm.
Lâm Hương Hương lại không hài lòng: “Sao góc chụp cứ kỳ quặc thế nào ấy, lấy nét cũng mờ, đưa điện thoại đây tớ chọn cho.”
Cuối cùng, Lâm Hương Hương đăng bài trước: “Cuối tuần gần gũi với thiên nhiên, thưởng thức một que kem trên đỉnh núi, nghe chim hót hoa thơm, thật là thư thái vô cùng~”
Bạn chung lần lượt vào thích và bình luận.
“Cuộc sống của người đẹp thật lành mạnh! [Mạnh mẽ][Mạnh mẽ]”
“Oa, que kem đẹp quá! Trông ngon thật!”
“Lần sau rủ tớ với [Chảy nước miếng][Chảy nước miếng]”
Đến khi Vương Phương và Lương Na đăng bài, vì nội dung quá giống nhau nên chẳng còn mấy ai thích hay bình luận.
Lương Na tức mình chạy vào bài đăng của Lâm Hương Hương bình luận:
“Người tài trợ que kem xin ké fame [Mặt chó][Mặt chó]”
Lâm Hương Hương đã xóa bình luận đó đi.
06
Lúc xuống núi, chúng tôi nghỉ chân ở một đình nghỉ mát.
Trời quá nóng, Lâm Hương Hương vén váy lên cao, để lộ cả mác váy.
“Sao cậu không cắt mác đi? Cọ vào da khó chịu lắm. Để tớ xé giúp cho.” Vương Phương định đưa tay ra xé.
“Đừng, đừng!” Lâm Hương Hương ngăn lại.
“Tớ còn phải trả lại mà.”
“Trả lại? Không phải cậu mặc rồi sao? Trông đẹp mà hợp lắm mà.” Vương Phương bối rối hỏi.
“Chụp ảnh đăng mạng xã hội rồi, mọi người đều biết tớ có cái váy này rồi, không cần mặc lần thứ hai nữa.”
“Nhưng…” Lương Na không nhịn được: “Cậu mặc nó leo núi, mồ hôi ra đầm đìa.”
Hơn nữa, chúng tôi biết Lâm Hương Hương bị bệnh ngoài da, sau lưng có một mảng phát ban lớn.
“Thì sao? Sàn thương mại điện tử không có vấn đề, người bán không có vấn đề, cậu có vấn đề à? Cậu không đồng ý?”
“Không… ý tớ không phải vậy…”
“Loại váy này chỉ để chụp ảnh thôi, mặc hàng ngày bất tiện, là do thiết kế có vấn đề, không trách tớ được. Nếu mặc hàng ngày được thì tớ có trả không? Chẳng lẽ tớ lại bỏ ra mấy nghìn tệ mua một cái váy chỉ để mặc đi chơi à?” Lâm Hương Hương lý luận hùng hồn.
“Nhưng cậu ra cả người mồ hôi…”
“Thì đã sao? Trước khi trả lại tớ chắc chắn sẽ phơi khô mà? Ai bảo họ làm cái mác giấy to như vậy, tớ vốn định giặt rồi trả, nhưng giặt xong thì không cho trả nữa, là người bán ép tớ đấy chứ!”
“Tớ chỉ là sinh viên, lấy đâu ra tiền mua váy đắt như thế. Nhưng tớ cũng có quyền làm đẹp chứ, chẳng lẽ ở cái tuổi đẹp nhất tớ chỉ có thể ngày ngày mặc áo phông quần jean sao? Chẳng lẽ người nghèo thì không xứng đáng mặc váy vài nghìn tệ hay sao?” Lâm Hương Hương tỏ vẻ tủi thân.
“Đợi sau này Lâm Hương Hương tớ kiếm được nhiều tiền, tớ nhất định sẽ đến cửa hàng này mua mười cái, một trăm cái để báo đáp họ!”
Mọi người không nói nên lời.
07
Vài ngày sau, Lâm Hương Hương nói sinh nhật cô ta sắp đến, mời mọi người ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn.
Kiếp trước cũng có chuyện này, tôi nhớ lại mà không khỏi bật cười.
Để xem kịch vui, tôi quyết định đi cùng.
Vương Phương hỏi: “Không phải tháng trước cậu bình luận dưới bài đăng của một blogger nào đó nói mình sinh nhật để nhận quà sao?”
Lâm Hương Hương tự hào đáp: “Dưới bài đăng của blogger nào có chương trình tặng quà cho fan, tớ đều nói là sinh nhật mình, như vậy họ sẽ chọn tớ, thông minh chưa!”
“Bảo sao cậu nhận được nhiều đồ tốt thế!” Vương Phương chợt hiểu ra.
Lâm Hương Hương dẫn chúng tôi đến một nhà hàng Trung Quốc rất đông khách, gọi bảy tám món.
“Toàn món xịn nhỉ, Hương Hương hào phóng thật.”
Lương Na vui vẻ chuẩn bị đánh chén.
“Hào phóng gì? Tớ trả trước thôi, lát nữa mọi người chia tiền trả lại tớ nhé.”
“Hả? Không phải sinh nhật cậu…”
“Đúng vậy, sinh nhật tớ, thế nên tớ có hào phóng không, sinh nhật mà không bắt các cậu mời, còn chia tiền sòng phẳng với các cậu.”
Lương Na nghẹn lời, đành cắm đầu ăn.
Khi các món đã lên đủ, Lâm Hương Hương nói: “Tớ bị dị ứng với nhiều món lắm, không ăn được. Tớ chỉ ăn đĩa thịt bò này, đĩa gà này, đĩa tôm này thôi, còn lại các cậu ăn đi.”
“Trước đây có nghe cậu nói bị dị ứng nhiều món thế đâu.” Lương Na hỏi.
“Nếu Hương Hương chỉ ăn được ba món này, vậy chúng ta ăn nhiều món khác đi, để cậu ấy ăn nhiều món cậu ấy ăn được.” Vương Phương vẫn “tốt bụng” như mọi khi.
Nhưng tôi quan sát thấy, tuy cô ta bảo chúng tôi ăn ít đi, nhưng bản thân lại chẳng ăn ít chút nào.
Cuối cùng cũng ăn xong, đến màn thanh toán.
Lâm Hương Hương trả bốn trăm tệ.
Kiếp trước, Vương Phương nhanh nhảu nói: “Vậy mỗi người chúng ta chuyển cho Hương Hương một trăm nhé.”
“Không phải đâu, Tiểu Phương.” Lâm Hương Hương nói: “Tớ chỉ ăn thịt bò, gà, tôm, ba món này sau khi giảm giá tổng cộng là một trăm hai.”
“Chúng ta bốn người, một trăm hai chia bốn, tớ chỉ phải trả ba mươi thôi.”
“Còn các cậu, bốn trăm trừ ba mươi, là ba trăm bảy.”
“Ba trăm bảy lại chia cho ba, ôi, không chia hết, thôi mỗi người đưa tớ một trăm ba đi.”
“Hả! Tớ chỉ ăn rau thôi mà phải trả một trăm ba á!” Lương Na la lên: “Tớ mới ăn một con tôm, một miếng thịt bò và một cánh gà!”
Vương Phương nhìn đống vỏ tôm chất cao như núi trước mặt mình, nghĩ lại cũng không thiệt, liền nói: “Thôi, sinh nhật Hương Hương mà, tớ chuyển trước đây!”
Tôi và Lương Na đành phải cắn răng chuyển một trăm ba.
Nói cách khác, Lâm Hương Hương chỉ tốn mười tệ để ăn một bữa no nê toàn gà, bò, tôm.
Lần này, Lâm Hương Hương cũng nói cô ta bị dị ứng với thứ này thứ nọ.
Tôi nói: “Tớ cũng vậy, tớ sẽ cùng cậu tập trung vào ba món này.”
Lúc thanh toán, Lâm Hương Hương cũng dùng thuật toán của mình để tính ra mỗi người phải đưa cô ta một trăm ba.
“Không đúng lắm, tớ cũng chỉ ăn ba món này giống cậu, tớ chuyển cho cậu ba mươi là được rồi nhỉ.”
Tôi cười tủm tỉm giơ điện thoại lên: “Để kỷ niệm bữa ăn đầu tiên của chúng ta, tớ còn quay cả video lại đây này, tớ thực sự chỉ ăn ba món này thôi.”
Lâm Hương Hương thì nhân lúc mọi người không để ý đã ăn cả những món khác, mâu thuẫn với lời nói dị ứng của cô ta.
“Được, được rồi, Tiểu Uẩn chuyển cho tớ ba mươi. Bốn trăm trừ sáu mươi, Tiểu Phương và Na Na mỗi người đưa tớ một trăm bảy!”
Hai cô gái tốt bụng biết mình không nói lại Lâm Hương Hương, đành chuyển cho cô ta một trăm bảy.
Kiếp trước, hai người họ còn lén rủ tôi, nói ba chúng ta cùng mua một cái bánh sinh nhật, rồi mua thêm một món quà cho Hương Hương.
“Hình như cậu ấy muốn mua một chiếc vòng tay pha lê, chúng ta góp tiền mua tặng cậu ấy đi.” Lương Na nói.
Có lẽ vì tuần sau là sinh nhật cô ta nên cô ta đặc biệt tích cực.
Đời này, hai người họ không nhắc đến chuyện đó nữa.
Ăn xong, mọi người im lặng đi về ký túc xá.
08
Tôi xem lịch, sắp đến lúc Lâm Hương Hương quen Trần Vỹ Lực rồi.
Cô ta luôn muốn quen người giàu, ảo tưởng được gả cho một thiếu gia đẹp trai nhà giàu để thực hiện giấc mơ hào môn.
Kiếp trước, cô ta đã dùng chiêu mượn túi xách, trang sức của tôi và mua quần áo đẹp trên mạng rồi trả lại để chụp rất nhiều ảnh sang chảnh.
Cô ta còn tham gia các nhóm “ghép đơn”, góp tiền đến khách sạn năm sao uống trà chiều, mua 9999 đóa hồng và một con gấu bông phiên bản giới hạn cao hai mét, đến sân golf, trường đua ngựa để chụp ảnh “sống ảo”.
Nhìn trang cá nhân của cô ta, ai cũng nghĩ cô ta là một tiểu thư nhà giàu, cuộc sống hàng ngày chỉ xoay quanh ăn chơi và mua sắm đồ hiệu.
Trần Vỹ Lực chính là phiên bản nam của cô ta.
Trang cá nhân toàn ảnh lái siêu xe, ngồi du thuyền, đeo đồng hồ Patek Philippe, ra vào biệt thự có bể bơi.
Kiếp trước, tôi đã tử tế khuyên nhủ: “Trang cá nhân của anh ta trông phô trương quá, cậu nên cẩn thận một chút.”
Lâm Hương Hương luôn cho rằng tôi ghen tị vì cô ta sắp câu được thiếu gia nhà giàu nên mới nói những lời không hay.
Sau này, cô ta nói với tôi rằng công ty của Trần Vỹ Lực cần mấy chục vạn để xoay vòng vốn, hỏi tôi có tiền không để cô ta vay rồi cho anh ta vay lại.
“Tớ không có nhiều tiền thế, trước đây đi làm cũng chỉ là nhân viên quèn, bây giờ còn nghỉ học, làm sao có mấy chục vạn được.” Tôi thành thật nói.
“Hơn nữa, mấy chục vạn, mấy cái đồng hồ trên trang cá nhân của anh ta bán một cái cũng hơn con số đó rồi. Nếu anh ta thực sự giàu như vậy, bạn bè của anh ta cũng có thể dễ dàng cho vay, cần gì phải tìm đến sinh viên nghèo như chúng ta?”
Lâm Hương Hương như bị ai nhập:
“Đây là anh Vỹ Lực đang cho chúng ta cơ hội! Đợi dự án này của anh ấy thành công, chúng ta sẽ là cổ đông, sẽ được chia hoa hồng!”
“Bây giờ cậu biết điều thì bỏ ra chục vạn, sau này nhận hoa hồng mấy trăm mấy nghìn vạn thì hãy đến cảm ơn sự nâng đỡ của tớ.”
“Anh Vỹ Lực đương nhiên có nhiều bạn bè có thể dễ dàng cho vay mấy chục vạn, đây là anh ấy nể mặt tớ nên mới dắt tớ theo thôi.”
“Có phải cậu ghen ăn tức ở vì tớ có cơ hội tốt như vậy không? Cậu muốn làm kẻ nghèo cả đời, đi làm thuê cả đời thì cũng muốn kéo tớ theo à?”
“Lâm Hương Hương tớ không phải số làm thuê! Tớ phải làm phu nhân nhà giàu!”
Lâm Hương Hương càng nói, vẻ mặt càng trở nên âm u, cuối cùng đẩy tôi một cái từ ban công xuống.
Vương Phương và Lương Na nói với cảnh sát rằng họ tin vào nhân cách của Lâm Hương Hương, chắc là tôi tự mình trượt chân ngã xuống.
…Nghĩ đến đây, tôi không khỏi rùng mình.
Tôi lại nhớ ra, kiếp trước cũng vào khoảng thời gian này.
Lâm Hương Hương để duy trì hình tượng tiểu thư danh giá, đã dùng mọi thủ đoạn để kiếm tiền.
Cô ta chụp lén ảnh tôi thay quần áo rồi đăng lên một trang web, người dùng toàn là những gã đàn ông cô đơn, những kẻ biến thái dâm ô.
Dưới ảnh của tôi toàn những lời lẽ bẩn thỉu.
Có kẻ nói sẽ trả thêm tiền để xem ảnh táo bạo hơn.
Có kẻ nói sẽ trả tiền để xem mặt.
Có kẻ nói muốn hẹn tôi ra ngoài.
Tôi phát hiện ra chuyện cô ta chụp lén và đã cãi nhau một trận lớn, Vương Phương và Lương Na thấy những bức ảnh Lâm Hương Hương đăng lên đều là của tôi, không có của họ.
Lại bắt đầu làm người tốt: “Tiểu Uẩn, Hương Hương cũng chỉ là nhất thời hồ đồ thôi.”
“Cậu xem, cậu ấy cũng không chụp mặt cậu, mọi người cũng không biết đó là cậu mà.”
“Thôi bỏ đi, vì mấy tấm ảnh mà làm mất hòa khí thì không đáng.”
“Tiểu Uẩn, cậu bớt giận đi. Hương Hương, cậu cũng có lỗi, phạt cậu mời Tiểu Uẩn một ly trà sữa để xin lỗi.”
Tôi tức đến mức muốn báo cảnh sát, họ liền nói: “Cậu báo cảnh sát là hủy hoại Hương Hương đấy, cậu ấy chắc chắn sẽ bị đuổi học, tương lai coi như xong.”
“Đúng vậy, cậu xem cậu cũng có mất mát gì thực chất đâu, chẳng qua bị đàn ông nhìn vài cái thôi, vì chuyện này mà hủy hoại cả đời Hương Hương thì độc ác quá!”
Họ không chỉ bắt cóc đạo đức tôi, mà còn tịch thu cả điện thoại của tôi.
“Ký túc xá chúng ta mà xảy ra chuyện này, cũng ảnh hưởng đến hai đứa mình.” Họ thì thầm với nhau.
09
Lần này, tôi nói rằng mình ngủ sợ ánh sáng, nên đã che một lớp vải cản sáng dày quanh giường.
Thay quần áo thì vào nhà vệ sinh.
Tôi còn mua một thiết bị gây nhiễu camera giấu kín về đặt trong phòng.
Lâm Hương Hương hỏi tôi: “Tiểu Uẩn, sao cậu lại lắp máy gây nhiễu camera giấu kín trong phòng thế?”
“Tớ đọc báo thấy có chủ nhà lắp camera quay lén trong phòng của khách thuê nữ, nên mua về phòng hờ. À mà, sao cậu phát hiện ra nhanh vậy?”
“Tớ, tớ lúc kết nối Bluetooth thì phát hiện.”
“Kết nối Bluetooth sao lại phát hiện được, cậu cho tớ xem nào?”
“Tóm lại là phát hiện ra!” Lâm Hương Hương tức tối bỏ đi.
Tối hôm đó, cô ta viện cớ giờ giấc sinh hoạt của mình hợp với Vương Phương hơn, nên đã đổi phòng với Lương Na.
Để tôi xem Vương Phương bị chụp lén có còn rộng lượng được không.
Cuối cùng, Lâm Hương Hương cũng đến tìm tôi vay tiền.
Nói rằng dự án mới của Trần Vỹ Lực cần mấy chục vạn để xoay vòng vốn.
Đời này, tôi luôn khuyến khích cô ta qua lại với Trần Vỹ Lực, ngày nào cũng tâng bốc cô ta lên tận mây xanh.
“Oa, Hương Hương và anh Vỹ Lực đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi quá. Hai người có thể làm blogger về nhan sắc được đấy, tớ chính là fan couple số một của hai người!”
“Nhìn anh Vỹ Lực là biết yêu Hương Hương nhiều lắm, tớ đây độc thân nhìn mà ghen tị quá.”
“Sau này Hương Hương làm bà Trần rồi đừng quên những người bạn nghèo này nhé, tớ đợi Hương Hương dắt đi mua sắm Hermès đấy.”
“Sau này Hương Hương có Rolls-Royce, nhất định phải cho tớ ngồi thử nhé, nếu không cả đời này tớ cũng không được ngồi xe đắt tiền như vậy! Bán cả căn nhà ở quê của tớ cũng không mua nổi một cái bánh xe của Hương Hương.”
Dưới những lời ngọt ngào của tôi, cô ta tin chắc rằng tôi giống như một a hoàn trung thành, ủng hộ tình yêu của cô ta.
Vì vậy, khi tôi tỏ vẻ khó xử, nói rằng thực sự không có tiền cho vay, cô ta cũng tin.
Nhưng cô ta cũng lo lắng: “Vậy tớ biết tìm đâu ra mấy chục vạn cho Vỹ Lực vay đây. Bỏ lỡ cơ hội này, anh Vỹ Lực có trách tớ không?”
Tôi “vô tình” để cô ta nhìn thấy quảng cáo về vay nặng lãi bằng ảnh khỏa thân.
Rồi hùa theo cô ta: “Đúng vậy, cậu không đưa ra được, nhỡ có cô gái khác đưa ra được, làm anh Vỹ Lực cảm động, chẳng phải là…”
Lâm Hương Hương trông lo lắng thấy rõ: “Đúng vậy… tớ phải nhanh chóng kiếm được số tiền này! Anh Vỹ Lực nói, trong vòng nửa tháng chắc chắn sẽ trả lại cho tớ, tớ trả lại cho họ ngay là được mà.”
Thế là cô ta lập tức tải ảnh lên trang web cho vay nặng lãi bằng ảnh khỏa thân bất hợp pháp.
Nhưng một người chỉ vay được mười vạn.
Cô ta hỏi tôi, tôi nói tôi bị mất chứng minh thư.
Tôi đã nói mất từ tuần trước để chuẩn bị cho việc này, Lâm Hương Hương không nghi ngờ gì.
Cô ta lại tìm Lương Na và Vương Phương, hai người họ kiên quyết không đồng ý, còn nói: “Cậu bảo Tiểu Uẩn chụp cho cậu đi, dáng cậu ấy đẹp thế, biết đâu vay được hai mươi vạn.”
Hai con người giả tạo xấu xa này, tôi nghiến răng nhìn họ.
Không sao, ác giả ác báo, họ xấu, Lâm Hương Hương còn xấu hơn.
Cô ta trộm chứng minh thư của hai người họ, rồi tự mình cầm chụp ảnh.
Những trang web không chính thống này cũng không kiểm tra kỹ xem giấy tờ và ảnh có khớp với nhau không, cứ thế duyệt cho qua.
Lâm Hương Hương đưa ba mươi vạn cho Trần Vỹ Lực.
Ngày hôm sau đã không liên lạc được với anh ta nữa.
10
Lâm Hương Hương phát điên lên đi tìm khắp nơi.
Chạy đến công ty của anh ta, phát hiện không có người này.
Chạy đến biệt thự của anh ta, mới biết biệt thự này là thuê ngắn hạn.
Chạy đến những nơi sang trọng anh ta hay lui tới, mọi người cũng nói gần đây không thấy anh ta.
Lâm Hương Hương phát hiện mình không có số điện thoại của bất kỳ người thân hay bạn bè nào của anh ta.
Cô ta nhớ lại biển số xe của Trần Vỹ Lực, mất bao công sức mới phát hiện ra chiếc xe cũng là xe thuê.
Cái tên Trần Vỹ Lực, cũng chưa chắc là tên thật của anh ta, vì ở mỗi nơi, mọi người lại nghĩ anh ta có một cái tên khác.
Cô ta muốn báo cảnh sát, lại sợ chuyện mình vay tiền bằng ảnh khỏa thân bị lộ.
Trong lúc cô ta gần như phát điên, tôi đã âm thầm liên lạc với chủ nhà để trả phòng.
Chuyển đến nhà một người bạn, ngủ tạm trên sofa ngoài phòng khách.
Tuy bất tiện, nhưng phải tránh xa cơn bão này.
Vương Phương và Lương Na đã liên lạc với tôi: “Tiểu Uẩn, cậu ở đâu? Có thể cho hai đứa tớ đến ở cùng không? Chủ nợ của Lâm Hương Hương ngày nào cũng đến, cửa bị tạt đầy sơn đỏ và phân, chúng tớ sợ lắm.”
“Chủ nhà cũng cứ đòi chúng tớ bồi thường. Chúng tớ cũng không tìm được Lâm Hương Hương, chủ nhà bắt hai đứa tớ phải đền!”
Tôi uể oải nói: “Vậy thì các cậu báo cảnh sát đi, tìm tớ có ích gì. Không báo là sợ hủy hoại tương lai của Lâm Hương Hương à?”
Họ ấp úng: “Con tiện nhân Lâm Hương Hương đó dùng chứng minh thư của hai đứa tớ đi vay tiền, tớ sợ báo cảnh sát sẽ bị trường biết…”
“Vậy thì tớ cũng không biết làm sao, lần sau gặp Hương Hương tớ sẽ bảo cậu ấy mời hai cậu uống trà sữa xin lỗi nhé.”
“Cậu! Lúc này cậu còn nói mát!”
“Sao thế? Các cậu muốn uống trà chanh à?” Tôi cúp máy, rồi chặn số họ.
Sau này, từ thông báo của trường, tôi biết Lâm Hương Hương, Lương Na, Vương Phương đều đã bị đuổi học.
Lại nghe các bạn học khác kể, Lâm Hương Hương quay về trường lý luận, bị Lương Na và Vương Phương tóm được, ba người túm tóc đánh nhau ngoài đường.
Một chiếc xe tải lớn từ góc đường lao tới, Lâm Hương Hương bị đâm chết tại chỗ.
Lương Na và Vương Phương định trốn về quê, nhưng bị chủ nợ tìm thấy.
Chủ nợ bắt họ sang Myanmar làm trong ngành công nghiệp tình dục. Ngoài nợ của mình, họ còn phải trả cả nợ cho Lâm Hương Hương.
Và món nợ của họ, lãi mẹ đẻ lãi con đã lên đến ba triệu tệ!
Cũng coi như là cầu được ước thấy.
Lâm Hương Hương thích chiếm hời nhất, số tiền cô ta vay không cần phải tự trả nữa, vì cô ta đã chết.
Lương Na và Vương Phương thích giúp đỡ người khác nhất, bây giờ có thể giúp cô bạn cùng phòng thân thiết trả nợ, chắc cũng vui lòng lắm.
Còn tôi, kẻ độc thiện kỳ thân, ích kỷ, thù dai trong miệng họ, sẽ sống thật tốt để tận hưởng cuộc đời này~
Tôi từ thư viện bước ra, đi dạo dưới bóng cây trong sân trường.
Gió thật nhẹ, hoa thật thơm.
Tháng sau, tôi sẽ được tự tay nhận lấy tấm bằng tốt nghiệp của mình!
(Hết)