Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
KHÔNG CẦN HY SINH-1
Chương 7
Nhưng lần này… là những giọt nước mắt của hạnh phúc.
Tôi và Chu Dật… chính thức ở bên nhau.
Cuộc sống của chúng tôi không có những màn kịch kịch tính, chỉ đơn giản và ấm áp.
Mỗi sáng, anh đều chuẩn bị bữa sáng cho tôi. Khi tôi đến kỳ, anh pha trà gừng đường đỏ. Mỗi lần tôi mệt vì công việc, anh luôn xoa bóp vai cho tôi.
Anh nhớ tất cả những điều tôi thích, bao dung mọi tính xấu nhỏ nhặt của tôi.
Ở bên anh, tôi cuối cùng cũng hiểu được thế nào là được yêu, được trân trọng.
Mẹ tôi cũng hồi phục rất tốt.
Bà rất quý Chu Dật, mỗi lần anh đến nhà là bà ríu rít trò chuyện, gương mặt lúc nào cũng rạng rỡ hơn xưa rất nhiều.
Thỉnh thoảng, từ miệng bạn bè, tôi lại nghe được vài tin tức về Cố Diễn.
Sau khi bị công ty sa thải, anh ta mãi không tìm được công việc nào tử tế, cuối cùng chỉ có thể làm phục vụ trong một quán ăn nhỏ.
Trương Cầm vì không chịu nổi cú sốc, bị đột quỵ, nửa người liệt nằm một chỗ, cần người chăm sóc.
Mỗi ngày Cố Diễn đi làm, rồi về nhà chăm mẹ, sống vất vả, chật vật.
Nghe nói anh ta từng tìm đến Trầm Nguyệt, muốn cô ta giúp đỡ chăm sóc Trương Cầm, nhưng lại bị bạn trai mới của cô ta đánh một trận, đuổi đi không thương tiếc.
Anh ta trở nên ít nói, tiều tụy, già hơn rất nhiều.
Bạn tôi hỏi:
“Tiểu Tịch, nghe mấy chuyện này… cậu có thấy hả giận không?”
Tôi khẽ lắc đầu:
“Không.”
Đối với Cố Diễn, tôi đã không còn căm hận nữa.
Anh ta giờ chỉ như một bãi phân chó tôi lỡ giẫm phải trên đường đời – ghê tởm thì có đấy, nhưng rửa sạch giày, đổi lối đi, rồi cũng chẳng còn đáng để bận tâm.
Tôi sẽ không vì một bãi phân… mà dừng bước trên con đường của chính mình.
Tương lai của tôi — còn có những người xứng đáng hơn, còn có những phong cảnh rực rỡ hơn đang chờ tôi.
Một năm sau, Chu Dật cầu hôn tôi.
Hoàng hôn phủ vàng bãi biển, anh quỳ một gối xuống, đưa ra một chiếc nhẫn giản dị nhưng tinh xảo.
“Lâm Tịch, lấy anh nhé.”
Tôi vừa cười vừa rơi nước mắt, gật đầu thật mạnh:
“Em đồng ý.”
Anh ôm chặt tôi vào lòng, thì thầm bên tai:
“Từ nay về sau, em chính là bà Chu của anh rồi.”
Chúng tôi định ngày cưới vào mùa thu.
Hôm trước ngày cưới, chúng tôi đến trung tâm thương mại chọn đồ lễ phục.
Tại một cửa hàng vest nam, chúng tôi tình cờ gặp một người không ngờ tới — Cố Diễn.
Anh ta mặc đồng phục nhân viên không vừa người, đang khom lưng giới thiệu vest cho khách, nụ cười trên mặt đầy nịnh nọt.
Nhìn thấy chúng tôi, nụ cười ấy lập tức đông cứng lại.
Anh ta theo phản xạ định tránh đi, nhưng bị quản lý gọi giật lại:
“Cố Diễn! Nghĩ gì vậy! Không mau ra phục vụ khách quý!”
Không còn cách nào, anh ta đành gượng gạo bước đến trước mặt chúng tôi, giọng khô khốc:
“Hoan… hoan nghênh quý khách… hai người cần tìm gì ạ?”
Chu Dật vòng tay ôm lấy eo tôi, giọng bình thản:
“Chúng tôi muốn chọn vest cưới.”
Hai từ “vest cưới”, như từng cây kim nhọn, đâm thẳng vào lòng Cố Diễn.
Anh ta nhìn tôi, rồi lại nhìn Chu Dật – người đàn ông cao ráo, điềm đạm, đang che chở cho tôi — trong ánh mắt là nỗi đau, ghen tuông, và… sự hối hận tột cùng.
Anh ta mấp máy môi, như thể muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng… chỉ cúi đầu, giọng khàn khàn:
“Vâng… mời hai người đi lối này.”
Anh ta giới thiệu cho chúng tôi vài bộ vest, suốt quá trình không dám nhìn vào mắt tôi lấy một lần.
Tay anh ta khẽ run, nhiều lần còn đưa nhầm size.
Cuối cùng, Chu Dật chọn được một bộ, bước vào phòng thử đồ.
Trong cửa hàng lúc này, chỉ còn lại tôi và Cố Diễn.
Anh ta rốt cuộc cũng lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Tiểu Tịch… em… sắp kết hôn rồi.”
“Ừ.” – Tôi đáp lại thản nhiên.
“Anh ta… đối xử với em tốt chứ?”
“Rất tốt.”
Ánh sáng trong mắt anh ta… hoàn toàn tắt lịm.
Anh ta cười khổ, hốc mắt đỏ hoe:
“Tốt thật…”
“Anh thật ngu ngốc… ngày xưa sao lại… để mất em như vậy…”
Anh ta lẩm bẩm như đang nói với tôi, lại như đang tự nói với chính mình – lời sám hối muộn màng.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ta, không nói gì.
Đúng lúc đó, cửa phòng thử đồ mở ra.
Chu Dật bước ra trong bộ vest trắng tinh, lịch lãm như một chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích – rạng ngời, nổi bật.
Anh đến bên tôi, tự nhiên nắm lấy tay tôi, dịu dàng hỏi:
“Em thấy sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười rạng rỡ:
“Chú rể của em là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰