Chúng tôi nhìn nhau, mỉm cười.
Trong mắt… chỉ còn nhau.
Phía sau chúng tôi, Cố Diễn đứng im lặng như cái bóng, như thể đã bị cả thế giới lãng quên.
Khi rời khỏi cửa hàng, tôi không ngoảnh đầu lại nhìn anh ta thêm một lần nào nữa.
Tôi hiểu rất rõ—người đàn ông từng chiếm trọn cả thanh xuân của tôi, người mà tôi từng ngỡ sẽ yêu đến suốt đời…
Từ hôm nay, sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.
Sự trừng phạt lớn nhất của anh ta.
Không phải là vào tù, Không phải là nghèo túng, Không phải là bị mọi người quay lưng.
Mà là hạnh phúc của tôi… từ nay… không còn bất kỳ liên quan gì đến anh ta nữa.
Đám cưới diễn ra đúng như dự định.
Nắng thu nhẹ nhàng chiếu qua những ô cửa kính màu của nhà thờ, phản chiếu xuống sàn gạch như những vệt sáng rực rỡ.
Tôi mặc váy cưới trắng tinh, tay khoác tay cha, bước từng bước chậm rãi tiến về phía lễ đường.
Chu Dật đang đứng chờ ở đó – vest trắng chỉnh tề, gương mặt dịu dàng rạng ngời hạnh phúc.
Bạn bè, người thân của chúng tôi ngồi hai bên lối đi, ai cũng nở nụ cười chúc phúc.
Mẹ tôi ngồi hàng ghế đầu, ánh mắt rưng rưng nhưng miệng vẫn cười tươi hơn bất kỳ ai khác.
Lễ cưới bắt đầu.
“Chu Dật, con có nguyện ý lấy Lâm Tịch làm vợ, dù nghèo khó hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh, vẫn yêu thương, tôn trọng và bảo vệ cô ấy cho đến cuối đời không?”
“Con nguyện ý.” – Giọng Chu Dật vang lên rõ ràng, ánh mắt anh nhìn tôi chan chứa tình yêu.
“Lâm Tịch, con có nguyện ý lấy Chu Dật làm chồng, dù nghèo khó hay giàu sang, bệnh tật hay khỏe mạnh, vẫn yêu thương, tôn trọng và đồng hành cùng anh ấy đến trọn đời không?”
“Con nguyện ý.” – Giọng tôi hơi nghẹn lại, nhưng vẫn kiên định.
Lần này, tôi đã thực sự tìm thấy người xứng đáng để gửi gắm cả đời.
Khi trao nhẫn, Chu Dật nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nói:
“Lâm Tịch, cảm ơn em… vì đã cho anh cơ hội này.”
Tôi cũng siết tay anh lại, mỉm cười:
“Em cũng cảm ơn anh… vì đã khiến em tin vào tình yêu thêm một lần nữa.”
“Giờ đây, các con có thể hôn nhau.” – Cha xứ mỉm cười nói.
Chu Dật nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi, bên dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay và reo hò rộn rã.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy… mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Trong buổi tiệc cưới, các cô bạn thân lần lượt lên phát biểu, kể bao nhiêu kỷ niệm hài hước giữa tôi và Chu Dật, khiến cả hội trường cười nghiêng ngả.
Mẹ tôi cũng lên phát biểu. Bà nói:
“Tôi vô cùng biết ơn Chu Dật, không chỉ vì đã cứu mạng tôi, mà còn vì… đã mang đến cho con gái tôi một hạnh phúc thật sự.”
Cả khán phòng lại vang lên một tràng pháo tay.
Sau vài lượt nâng ly, có người ồn ào đòi hai chúng tôi kể lại chuyện làm sao mà quen nhau.
Chu Dật đứng dậy, cầm micro, nở nụ cười ấm áp:
“Thật ra… tôi thích Lâm Tịch từ rất lâu rồi.”
“Từ hồi đại học, tôi đã để ý đến cô ấy. Cô ấy thường ngồi ở chỗ gần cửa sổ trong thư viện, ánh nắng rọi lên người cô ấy, đẹp đến mức tôi không thể rời mắt.”
“Tôih từng định tỏ tình, nhưng mãi không đủ can đảm.”
“Sau đó cô ấy quen người khác, tôi nghĩ… cơ hội đã không còn.”
“Không ngờ, ông trời lại cho tôi thêm một cơ hội nữa…”
Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng:
“Lâm Tịch, gặp được em… là điều may mắn nhất trong đời anh.”
Tôi xúc động đến đỏ hoe mắt, đứng dậy ôm chặt lấy anh.
Cả hội trường lại vang lên những tràng pháo tay không dứt.
Sau tiệc cưới, chúng tôi đi tuần trăng mật.
Chu Dật chọn một hòn đảo xinh đẹp – nơi có nắng vàng, biển xanh trong vắt.
Chúng tôi dạo bước bên bờ biển, ngắm bình minh, hoàng hôn… sống những ngày như cặp tiên đồng ngọc nữ giữa đời thực.
Một tối nọ, chúng tôi ngồi trên bãi cát, nhìn lên bầu trời đầy sao.
“Chu Dật, anh nói xem… chúng ta sẽ mãi hạnh phúc thế này chứ?”
Tôi tựa vào vai anh, lòng vẫn chưa hết ngỡ ngàng vì cuộc sống quá đỗi đẹp đẽ hiện tại.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi:
“Sẽ mà.”
“Anh sẽ dùng cả cuộc đời này… để yêu em.”
“Vậy nếu sau này em già rồi, xấu đi… anh còn yêu em không?”
“Ngốc ạ, trong mắt anh, em mãi là người đẹp nhất.”
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi:
“Hơn nữa, chúng ta sẽ cùng nhau già đi, cùng nhau xấu đi mà.”
Tôi bật cười vì câu nói ấy, lòng bỗng ấm áp lạ thường.
Sau khi trở về nước, chúng tôi dọn vào căn nhà mới mà Chu Dật vừa mua.
Đó là một căn hộ ba phòng ngủ, được trang trí ấm cúng, có một ban công rộng lớn đủ để trồng hoa và nuôi cây.
Chúng tôi đón mẹ về ở chung.
Mẹ rất thích ngôi nhà này, ngày nào cũng cười tươi rói, và sức khỏe ngày càng tốt lên trông thấy.