Tôi đã từ chối, vì tôi phát hiện ra chị dâu không hề giàu có như lời chị ta nói.
Chị ta là một kẻ nói dối, tất cả chỉ là giả dối, chỉ để lấy lòng gia đình tôi mà thôi.
Vậy mà khi tôi tỏ ý nghi ngờ, không chỉ chị ta khóc lóc bảo tôi “nhẫn tâm, không coi chị là người nhà”, mà bố mẹ, anh trai và em gái tôi cũng hùa vào mắng tôi “đồ không biết điều”, “đúng là lợn rừng không ăn được cám mịn”.
Sau đó, vào kỳ nghỉ hè, chị dâu bao máy bay đưa chúng tôi ra nước ngoài chơi. Vừa hạ cánh, cả nhà chúng tôi đã bị b ắ t c ó c và ném vào một khu rừng.
Sau một tuần sinh tồn trong rừng, thức ăn cạn kiệt. Đột nhiên, một thùng đồ tiếp tế xuất hiện, khiến cả nhà tôi lao vào đánh nhau tranh giành.
Tiếp đó, chúng tôi lại gặp phải bọn b ắ t c ó c, chúng yêu cầu phải hy sinh một người thì những người còn lại mới được thoát.
Tôi, dĩ nhiên, đã trở thành người bị hy sinh.
Tôi đã phải chịu sự h à n h hạ vô nhân đạo. Sau khi c h ế t, tôi biến thành một linh h ồ n đi theo họ.
Lúc đó tôi mới biết, hóa ra tất cả chuyện này là một buổi livestream t ử thần do chị dâu và đồng bọn sắp đặt.
Vô số người đã xem, reo hò, thậm chí đặt cược và quyên góp tiền để tùy chỉnh cách chúng tôi c h ế t trên một trang web bí mật.
Và chị dâu tôi vốn không phải con gái nhà tài phiệt nào cả. Chị ta chỉ là một kẻ liều mạng, dựng lên một vở kịch công phu để làm giàu nhanh chóng.
Nhưng ở kiếp này, tôi sẽ trơ mắt nhìn gia đình họ tự t à n sát lẫn nhau, từng người một đi vào chỗ c h ế t!
2
Vài ngày sau, em gái tôi cũng được nghỉ hè. Vừa nghe tin này, nó đã mừng rỡ ôm lấy chị dâu làm nũng.
“Chị dâu, chị tốt quá đi mất! Em mơ cũng muốn được ra nước ngoài chơi đó! Đến lúc đó em phải khoe một trận ra trò với lũ bạn cùng phòng mới được!”
Mẹ tôi ngồi bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa cười nói.
“Cứ bảo chị dâu con mua cho nhiều đồ hiệu vào, cho bạn bè nó lác mắt ra! Nếu không đủ tiền thì cứ hỏi mẹ!”
Em gái tôi liền lao vào lòng mẹ cười sung sướng.
Tôi đang nấu ăn trong bếp, dường như mọi niềm vui bên ngoài đều không liên quan đến mình. Chị dâu thấy vậy, bèn gọi tôi một tiếng.
“Lạc Lạc, ngày mai chúng ta đi rồi, em cũng thu dọn đồ đạc đi nhé.”
Em gái tôi bĩu môi không vui.
“Sao lại phải cho chị ta đi cùng chứ! Có chị ta đi cùng là em thấy mất hứng rồi!”
Mẹ tôi lườm tôi một cái sắc lẻm, ra hiệu tôi không được đồng ý.
Tôi không nói gì, lẳng lặng xào thêm một món ăn.
Trên bàn ăn, cả nhà vui vẻ bàn tán xem nên đi đâu chơi, mua những món đồ tốt nào. Tôi im lặng ăn cơm, trong ánh mắt vô tình để lộ một tia khát khao.
Chị dâu cười đầy mãn nguyện, gắp một miếng thức ăn vào bát tôi.
Mặt tôi lộ vẻ khó xử, không dám ăn.
Anh trai tôi thấy thế, cau mày mắng.
“Phương Giai Lạc, mày bị sao thế? Chị dâu tốt với mày như vậy mà mày không biết điều à? Còn dám vênh mặt với chị ấy!”
Em gái tôi thì thầm một câu “đồ vong ân bội nghĩa”. Bố mẹ tôi thấy vậy cũng nhìn tôi với ánh mắt bất mãn.
Tôi nghiến răng, ăn hết miếng thức ăn đó.
Không lâu sau, khắp người tôi nổi mẩn đỏ, mặt đỏ bừng, hơi thở trở nên dồn dập. Cả nhà cuống cuồng đưa tôi vào bệnh viện.
Là do dị ứng nặng.
Hốc mắt chị dâu hơi đỏ, chị ta nắm chặt tay tôi, tự trách.
“Lạc Lạc, là chị có lỗi với em.”
Anh trai tôi nhìn tôi đầy bất mãn, như thể người làm sai là tôi vậy.
“Mày bị dị ứng sao không nói sớm? Hại chị dâu mày phải áy náy thế này.”
Nhưng người ép tôi ăn miếng thức ăn đó chính là anh ta.
Tôi cảm thấy lạnh buốt như rơi vào hầm băng, toàn thân run rẩy. Chị dâu trừng mắt nhìn anh trai tôi một cách bất mãn.