Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Kiếp Này, Tôi Tiễn Cả Nhà Về Tây Thiên
Chương 3
Tôi nắm ngược lại tay chị dâu, mắt lưng tròng, nức nở.
“Chị dâu, em cũng muốn đi chơi.”
Tôi dùng sức rất mạnh, mạnh đến nỗi chị dâu gần như không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh. Em gái tôi nghe vậy lập tức tỏ vẻ không vui, la lớn.
“Không được! Chị không được đi! Bây giờ chị bị dị ứng rồi, đi đường chúng em lại phải chăm sóc chị, chơi cũng không thoải mái.”
Nó vừa dứt lời, tôi không nhịn được mà n ô n thốc n ô n tháo. Bãi n ô n hôi thối vương lên giày của nó, khiến nó suy sụp khóc òa lên.
“Bố mẹ! Bố mẹ xem Phương Giai Lạc thế này thì đi làm sao được nữa! Con không muốn đi du lịch mà còn phải chăm một đứa bệnh tật đâu!”
Sắc mặt bố tôi tối sầm lại, ông chốt hạ một câu.
“Con ở nhà dưỡng bệnh cho khỏe đi.”
Em gái tôi ngay lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn tôi một cách đắc thắng. Chị dâu chỉ đành an ủi tôi.
“Lạc Lạc, đợi em khỏe rồi chị lại đưa em đi.”
Tôi nhìn chị ta với ánh mắt đầy biết ơn. Biết ơn vì chị ta sắp sửa g i ế t hết cả nhà á c quỷ này!
Thế là xong, họ chẳng còn lý do gì để lôi tôi đi cùng nữa. Tôi cũng đã thoát khỏi số phận bị sát hại.
Chỉ là, đến lượt bọn họ gặp đại họa rồi.
Sau khi truyền xong một chai dịch, bố mẹ đưa tôi về nhà. Để ăn mừng chuyến đi nước ngoài vào ngày mai, bố mẹ tôi đã cùng nhau vào bếp nấu một bàn thịnh soạn.
Tôi vừa n ô n xong, chỉ có thể ăn chút cơm trắng chan nước lọc.
Ăn xong, tôi nằm lên giường định nghỉ một lát.
3
Mẹ tôi lại gào lên giận dữ.
“Phương Giai Lạc! Con nhỏ chết tiệt kia! Đừng tưởng bị bệnh là không phải làm việc! Lết ra đây dọn hành lý cho em mày ngay!”
Em gái tôi ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha xem phim, buột miệng nói.
“Mẹ, con không cần Phương Giai Lạc dọn đồ đâu! Chị ta quê chết đi được! Lỡ xếp cho con mấy bộ đồ xấu xí thì làm sao con chụp được ảnh đẹp chứ!”
“Thôi thôi, con đứng bên cạnh chỉ đạo chị ta là được rồi.”
Phòng của em gái tôi lớn hơn phòng tôi rất nhiều, trang trí cũng tinh xảo hơn, đủ thấy sự thiên vị của bố mẹ.
Tôi và nó chỉ cách nhau một tuổi.
Chỉ vì sau khi nó ra đời, bố tôi phất lên nên họ càng cưng chiều nó hơn.
Hồi nhỏ, nó có vô số chiếc váy hoa, còn quần áo của tôi thì chằng chịt những miếng vá.
Lớn lên, điểm số của tôi rõ ràng đủ để vào trường đại học tốt nhất, nhưng vì đó là thành phố lớn, chi phí đắt đỏ, bố mẹ không muốn chu cấp nhiều tiền sinh hoạt và vé tàu xe nên bắt tôi học tại một trường đại học ở địa phương.
Trong khi đó, em gái tôi không đỗ đại học, bố mẹ liền bỏ tiền cho nó học một trường liên kết quốc tế, học phí mỗi năm lên đến cả trăm nghìn tệ.
Đến lúc đó, họ lại không hề tiếc tiền. Chẳng qua là họ không muốn tiêu số tiền đó cho tôi mà thôi.
Tôi tự giễu cười một tiếng.
Em gái tôi ngồi trên giường, vênh váo chỉ đạo tôi.
“Cái áo phông này, cái váy kia, cả cái áo khoác đó nữa, mang hết đi.”
“Còn cả mỹ phẩm với đồ dưỡng da trên bàn của em nữa.”
Tôi lần lượt xếp tất cả vào vali. Em gái tôi bỗng dừng lại, ghé sát vào tôi, cười đắc ý.
“Phương Giai Lạc, tất cả những thứ này đều là bố mẹ mua cho em đấy. Chị đừng có mà ghen tị, bố mẹ chính là không thương chị, chỉ yêu ngôi sao may mắn là em thôi.”
Không sao cả, ngôi sao may mắn nhà mày sắp được chết cùng bố mẹ rồi, cả nhà sắp được đoàn tụ đông đủ.
Chẳng phải sao?
Nghĩ đến đây, tôi mím môi, chân thành đề nghị.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰