Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Người Chồng Vô Hình
Chương 3
“Mẹ, mẹ nếm thử món con nấu cho Thanh Vi xem có vừa miệng không, có ngon không ạ?”
“Mẹ, công việc của Thanh Vi rất vất vả, việc nhà cứ để con làm, mẹ đừng bắt cô ấy bận rộn suốt ngày!”
Lục Lệ Thành diễn kịch rất giỏi. Anh ta luôn tỏ ra là một người đàn ông chu đáo, dịu dàng, một lòng một dạ yêu thương tôi.
Nhưng thực tế thì sao? Anh ta càng nói tôi vất vả, càng thương xót tôi bao nhiêu, mẹ chồng lại càng tìm cách gây khó dễ cho tôi bấy nhiêu.
Lục Lệ Thành là do một tay bà nuôi lớn. Bà ta lẽ nào không hiểu nỗi khổ của phụ nữ?
Bà ta biết chứ. Càng biết lại càng căm ghét. Bất cứ người mẹ nào thấy con trai mình vất vả nuôi lớn lại đi bênh vực một “người ngoài” mà trách móc mình, đều sẽ không dễ chịu.
Lục Lệ Thành chỉ giỏi nói lời hay ý đẹp, nhưng thực chất anh ta chính là thủ phạm khiến mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng ngày càng xấu đi.
Việc nhà anh ta cũng chỉ làm qua loa vài lần trước mặt người khác để diễn. Thực tế, mỗi khi đến lượt mình làm việc, anh ta luôn “tăng ca”.
Cuộc sống vợ chồng, ai không chịu được bẩn trước thì người đó vất vả hơn. Tôi là người ưa sạch sẽ, nên thực tế, người làm việc nhà chính là tôi. Người bị mẹ chồng nhắm vào cũng là tôi. Nhưng người được tiếng tốt lại là Lục Lệ Thành.
Giống như kiếp trước, Lục Lệ Thành nói sẽ cùng tôi thay phiên chăm sóc mẹ, nhưng đến lúc cần, anh ta luôn có công việc bận không dứt. Mẹ chồng xót con trai, cũng không nói năng gì.
Lục Lệ Thành ích kỷ, bạc tình bạc nghĩa. Từ trong xương tủy, anh ta còn muốn thoát khỏi mẹ mình hơn bất cứ ai. Bởi vì từ sâu trong lòng, anh ta khinh thường sự thô lỗ, tầm nhìn hạn hẹp của bà.
Bị mẹ chồng làm ầm ĩ một trận, Lục Lệ Thành đành phải ở lại.
Còn tôi thì khác. Trong mắt họ, tôi là một kẻ ích kỷ, một mụ đàn bà độc ác. Vì vậy, ngay tối hôm đó, tôi đã mua vé tàu lên thành phố.
Tôi có bạn học cũ ở thành phố giúp đỡ. Cộng thêm kinh nghiệm từ kiếp trước, tôi nhanh chóng thuê được nhà và sắm sửa đồ đạc cần thiết.
Sau khi chết đi sống lại, đầu óc tôi đã tỉnh táo hơn nhiều. Dựa dẫm vào đàn ông, mong chờ đàn ông đứng ra giải quyết mọi chuyện, thật sự là một việc ngu xuẩn. Chỗ dựa lớn nhất của tôi chính là bản thân mình.
Không còn Lục Lệ Thành và mẹ chồng gây rối, tôi lao đầu vào công việc. Nhờ có kinh nghiệm từ kiếp trước, dù chỉ là nhân viên mới, tôi đã liên tiếp ký được mấy hợp đồng lớn. Chuyện này khiến La Quyên, nhân viên át chủ bài của phòng kinh doanh, vô cùng gai mắt và luôn tìm cách gây khó dễ cho tôi.
Sau buổi họp, cô ta ném cho tôi một tập hồ sơ.
“Việc của chị nhiều quá, thưởng cho em một cái, để người ta khỏi nói chị chèn ép em!”
Đồng nghiệp trong công ty liếc mắt nhìn nhau, cố nén cười, chờ xem tôi mất mặt ra sao. Tôi biết rõ vị khách hàng này — họ Trần, giám đốc một công ty ngoại thương, lương năm lên đến cả chục triệu. Nếu ký được hợp đồng này, hoa hồng tôi nhận được sẽ là bốn mươi phần trăm.
Nhưng đây là một củ khoai lang nóng bỏng tay. Bà Trần tính tình rất kỳ quặc, tất cả đồng nghiệp trước đây đều thất bại thảm hại.
Thế nhưng, kiếp trước khi chăm sóc mẹ chồng trong bệnh viện, tôi đã may mắn gặp được bà Trần. Khi đó, con gái bà tự tử, bà suy sụp và hối hận vô cùng.
Tôi đã tìm cơ hội tự giới thiệu mình và trở thành gia sư cho nhà họ Trần. Sau khi thành công kết bạn với Trần Tiếu Tiếu, tôi đã kể cho bà Trần nghe chuyện con gái bà bị bạn bè cô lập, giúp hai mẹ con hòa giải và thuận lợi ký được hợp đồng, từ một nhân viên kinh doanh mới vào nghề trở thành một chuyên viên phát triển thị trường.
Sự nghiệp của tôi phát triển như diều gặp gió.
Hôm nay đi làm, mắt trái tôi cứ giật liên hồi, không sao ngăn lại được. Về đến nhà, tôi thấy Lục Lệ Thành đang đứng đợi ở cửa.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt thâm tình:
“Thanh Vi!”
“Thanh Vi, em lên thành phố lâu như vậy sao không gọi cho anh một cuộc điện thoại? Có phải em ở thành phố lớn lâu ngày rồi nên xem thường anh rồi không?”
Hàng xóm lén mở hé cửa, hóng chuyện bên này. Tôi nhìn Lục Lệ Thành đang say sưa diễn vai thâm tình, không khỏi cảm thấy nực cười. Lời này nói thì hay là nhớ nhung, nói khó nghe thì chính là đang chụp mũ cho tôi, ám chỉ tôi là kẻ ham vật chất, hám danh lợi.
Tôi cũng không khách sáo, lùi lại một bước, vung tay tát cho Lục Lệ Thành một cái. Cú tát khiến anh ta tối sầm mặt mày.
“Thanh Vi, em có ý gì?”
“Lục Lệ Thành, anh còn mặt mũi mà nói à? Chúng ta nửa năm không gặp, lý do vì sao anh không rõ sao? Anh biết rõ ở thành phố lớn bon chen vất vả, gặp mặt không hỏi han tôi gầy đi hay béo lên, đã chịu bao nhiêu khổ cực, mà vừa mở miệng đã nói tôi xem thường anh!”
Nói đến đây, cơn tức giận bùng lên, tôi lại giơ tay tát cho Lục Lệ Thành thêm một cái nữa.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰