“Nếu anh đã cảm thấy tôi xem thường anh, vậy thì chúng ta đừng sống với nhau nữa, ly hôn đi! Ngày mai tôi sẽ xin nghỉ, anh cùng tôi ra cục dân chính làm thủ tục!”
3
Vừa nghe đến hai chữ “ly hôn”, Lục Lệ Thành quên cả cơn đau rát trên mặt, vội lao tới ôm lấy tay tôi xin lỗi rối rít:
“Thanh Vi, em nói gì vậy? Em là mạng sống của anh, không có em, anh biết sống thế nào đây?”
Tôi nghiêng người né tránh, tức đến mức lồng ngực phập phồng.
“Tôi là mạng sống của anh? Ha, lời ngon tiếng ngọt ai mà không biết nói! Nếu tôi thực sự là mạng sống của anh, anh có thể nói về tôi như vậy trước mặt người khác sao, nói tôi xem thường anh ư? Đây là ở thành phố đấy, chứ nếu ở quê, lời này mà đồn ra ngoài, anh bảo họ hàng sẽ nhìn tôi thế nào? Chẳng phải họ sẽ chỉ trỏ sau lưng mà chửi rủa tôi sao!”
Nếu Lục Lệ Thành đã thích diễn kịch, thích giữ thể diện, vậy thì tôi sẽ chơi thẳng tay với anh ta. Diễn kịch chứ gì, đâu phải chỉ mình anh ta biết!
“Trời đất! Cứ tưởng là phiên bản nữ của Trần Thế Mỹ, phiên bản nam của Tần Hương Liên, ai ngờ lại là một gã đàn ông khôn lỏi, bụng đầy mưu mô!”
Người hàng xóm hóng được chuyện hay, không kìm được mà thốt lên. Lục Lệ Thành tai rất thính. Nghe hàng xóm nói vậy, mặt anh ta không giữ được bình tĩnh nữa. Anh ta lập tức quỳ xuống, tự vả vào miệng mình bôm bốp:
“Đều tại cái miệng thối này! Dám nói bậy, tao cho mày nói bậy này!”
Lục Lệ Thành là kẻ có máu liều. Mấy cái tát tự giáng xuống, mặt anh ta sưng vù lên.
“Thanh Vi, bây giờ em đã nguôi giận chưa?”
Tát xong, anh ta ấm ức nhìn tôi.
“Ấy, cô em, có phải em hiểu lầm rồi không? Chị thấy chồng em tốt đấy chứ, chỉ là miệng lưỡi vụng về không biết ăn nói thôi. Dưới đất lạnh lắm, em đừng để cậu ấy quỳ ở đây cho người ta xem kịch nữa. Mau vào nhà đi!”
Chị hàng xóm bị hành động của Lục Lệ Thành làm cho cảm động, không nhịn được mà đứng ra nói giúp.
“Chị à, chị không cần nói giúp em đâu, em quỳ ở đây là tự nguyện, không liên quan gì đến vợ em cả. Chỉ cần cô ấy nguôi giận, không ly hôn, đừng nói là quỳ một ngày, cho dù quỳ nửa tháng em cũng cam lòng!”
Lục Lệ Thành ánh mắt kiên định. Chị hàng xóm cảm động đến rơi nước mắt:
“Nếu không phải con gái tôi còn nhỏ quá, tôi nhất định sẽ gả nó cho cậu!”
Tôi biết, cái gì cũng không nên làm quá. Dồn chó vào đường cùng ắt sẽ bị cắn lại. Hơn nữa, tôi cũng không hy vọng chỉ một lần này là có thể khiến Lục Lệ Thành đồng ý ly hôn.
Thấy anh ta quỳ cũng đủ rồi, tôi bước đến, đá nhẹ vào người anh ta một cái:
“Được rồi, đứng dậy đi! Nửa năm không gặp, vừa gặp đã không biết quan tâm tôi một câu! Ai mà không tức giận cho được!”
“Đúng vậy, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, làm gì có thù oán qua đêm! Vợ cậu ở thành phố lớn phấn đấu cũng không dễ dàng gì, cậu phải thông cảm cho cô ấy nhiều hơn!”
Chị hàng xóm rất nhiệt tình, nhưng cũng là người gió chiều nào che chiều ấy. Ai nói có lý thì chị ta hùa theo người đó.
Mặt Lục Lệ Thành đau điếng, nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười với chị hàng xóm. Trong lòng chắc chắn đang tức sôi máu.
4
Vào nhà, Lục Lệ Thành từ phía sau ôm chầm lấy tôi không buông.
“Thanh Vi, anh nhớ em.”
Tôi đẩy anh ta ra, luộc hai quả trứng gà rồi đưa cho anh ta.
“Đừng có làm trò nữa, mau lấy trứng gà chườm cho tan sưng đi, anh mà bị hủy dung là tôi không cần anh nữa đâu đấy!”
Lục Lệ Thành nghe vậy, sợ hãi vội chạy ra trước gương lăn trứng gà.
Tối đến, sau khi ngâm chân xong, Lục Lệ Thành lại mon men đến gần.
“Thanh Vi…”
“Cút cút cút, mai còn phải đi làm nữa! Anh mà không chịu được thì vào nhà vệ sinh tự giải quyết đi.”
Ha! Tôi chẳng muốn ngủ cùng anh ta chút nào. Lục Lệ Thành tuy căm tức nhưng cũng không làm gì được. Hôm nay tôi cũng thực sự mệt rồi. Đầu vừa đặt xuống gối đã ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, Lục Lệ Thành đã mua đầy một bàn đồ ăn sáng.
Ăn xong, tôi hỏi anh ta khi nào về. Lục Lệ Thành đặt đũa xuống:
“Thanh Vi, không có em ở bên, anh đi làm cũng chẳng có tinh thần gì. Trước khi đến đây, anh đã nghỉ việc rồi.”
“Nhưng công ty mà chúng ta đã liên hệ ở thành phố trước đây đã tuyển đủ người rồi, anh định làm gì ở đây?”