“Anh, anh đừng nghe chị ta! Chị ta chỉ là không muốn cho Tiểu Bảo nhà em bú, mới tìm mấy cái cớ này thôi! Cho con bú sữa mẹ không chỉ tiết kiệm được khối tiền, mà còn giúp con khỏe mạnh hơn.”
Tôn Gia Thụ nhíu mày, nhìn cô em chồng: “Tiểu Đình, đừng nói chị dâu em như vậy.”
Anh ta quay lại, vẫn cố khuyên tôi:
“Chuyện tiền bạc em đừng lo, anh cố gắng thêm một chút là được. Em mới sinh xong, sức khỏe là quan trọng nhất, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Tôi lắc đầu, giọng điệu kiên quyết:
“Gia Thụ, em không nói đùa đâu. Chuyện này không chỉ vì tiền, mà còn vì chính bản thân em.”
“Cứ ở nhà mãi, em sợ sẽ lạc lõng với xã hội. Đợi đến lúc con đi mẫu giáo, em sẽ càng khó tìm việc hơn.”
Tôn Gia Thụ còn muốn nói gì thêm, tôi bèn vỗ nhẹ vào tay anh ta:
“Chuyện này em đã nghĩ kỹ rồi, anh để em tự quyết định, được không?”
Anh ta nhìn ánh mắt kiên quyết của tôi, há miệng định nói, nhưng cuối cùng không khuyên nữa, chỉ thở dài một tiếng:
“Được rồi, em mới sinh xong, đừng suy nghĩ nhiều mệt đầu. Cứ nghỉ ngơi cho tốt đã, đợi em khỏe hơn chúng ta sẽ từ từ bàn bạc.”
Cô em chồng bên cạnh thấy anh trai cũng không đứng về phía mình, bĩu môi, lườm tôi một cái thật sắc, nhưng không nói gì thêm.
Mẹ chồng cũng không nhắc lại chuyện nhờ tôi cho con bú nữa.
Dù sao thì đến sữa mẹ của con ruột mình tôi còn định cắt, bà có ép nữa cũng vô ích.
Sau khi an ủi tôi xong, chồng tôi lại quay sang dỗ dành cô em chồng, giọng nói rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy—
“Tiểu Đình, em đừng vội, để anh nói chuyện tử tế với A Âm đã… Chuyện bên nhà chồng em, em cũng nói giúp anh vài lời nhé.”
Tôi nhắm mắt lại, lòng lạnh như băng.
Quả nhiên, dù có tái sinh bao nhiêu lần, cán cân trong lòng anh ta vẫn luôn nghiêng về phía sự nghiệp của mình.
Nhưng lần này, tôi sẽ không để mình trở thành vật hy sinh cho những toan tính thiệt hơn của anh ta.
2
Hai ngày sau, tôi xuất viện.
Vừa vào nhà, mẹ chồng đã lao ngay vào bếp.
Miệng thì lẩm bẩm “hầm canh gà ác cho A Âm, bổ vết thương tốt lắm”, nhưng khóe mắt lại không ngừng liếc vào ba lô của tôi—bà đoán chừng muốn xem tôi có thật sự không mang theo máy hút sữa không.
Cô em chồng bế Tiểu Bảo theo vào, ngồi phịch xuống sô pha bắt đầu than thở:
“Ôi, Tiểu Bảo hôm nay lại không được ăn no, khóc cả buổi sáng, khản cả giọng rồi.”
Cô ta vừa nói vừa nhìn vào lòng tôi, “Chị dâu, chị thật sự không cho Tiểu Trạch bú sữa mẹ nữa à? Tiếc quá…”
“Không.”
Tôi đặt Tiểu Trạch vào nôi, quay người đi mở hộp sữa bột, động tác dứt khoát:
“Chị hỏi bạn rồi, loại sữa này công thức gần giống sữa mẹ, Tiểu Trạch thích ứng khá tốt.”
Trong lúc nói chuyện, Tiểu Trạch khẽ ọ ẹ hai tiếng.
Tôi pha sữa xong, thử nhiệt độ. Vừa đưa núm vú đến miệng thằng bé, nó đã chóp chép uống ngay, hai má phúng phính, trông có vẻ rất thỏa mãn.
Mẹ chồng bưng canh ra, thấy cảnh này, chiếc muỗng va vào thành bát một tiếng “keng”:
“A Âm, con làm vậy có vội quá không! Ai lại vừa xuất viện đã cho con đổi sữa bột? Hơn nữa Tiểu Trạch uống sữa của con tốt biết bao, vừa tiết kiệm vừa đỡ lo…”
“Mẹ, tiết kiệm không phải là cách này đâu ạ.”
Tôi lau miệng cho Tiểu Trạch, giọng điệu bình thản:
“Con định tuần sau bắt đầu nộp hồ sơ, không thể đợi đến lúc tìm được việc mới vội vàng đổi sữa được. Tiểu Trạch thích ứng sớm, con cũng yên tâm đi làm.”
Cô em chồng đột nhiên đứng dậy, bế Tiểu Bảo đến trước mặt tôi, dúi đứa bé vào lòng tôi: