Tham gia nhóm Facebook ❤️
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tái Sinh, Tôi Và Miếng Gà Rán Không Còn Gánh Tội Thay Ai
Chương 5
“Chị không cho Tiểu Trạch bú thì bây giờ chắc chắn thừa rất nhiều sữa, chị cho Tiểu Bảo bú một miếng trước đi, một miếng thôi! Nó khóc thương tâm quá, em nghe mà xót ruột…”
Tôi nghiêng người né tránh, Tiểu Trạch trong lòng bị giật mình, chau mày lại.
Tôi vỗ nhẹ lưng dỗ dành nó, rồi ngước mắt nhìn cô em chồng:
“Tiểu Đình, chị sẽ không cho con bú sữa mẹ. Em có thể ăn nhiều đồ lợi sữa, hoặc tìm một vú nuôi.”
“Ngoài ra, nếu em muốn cho con uống sữa bột, chị có thể gửi địa chỉ cửa hàng mẹ và bé của bạn chị cho em, họ có chuyên gia dinh dưỡng chuyên nghiệp để tư vấn.”
“Tôi không cần!”
Cô em chồng gào lên, vành mắt đỏ hoe, như thể chịu ấm ức ghê gớm lắm:
“Bác sĩ nói tốt nhất là nuôi con hoàn toàn bằng sữa mẹ! Chị là cố ý, không muốn thấy Tiểu Bảo được khỏe mạnh!”
“Rõ ràng chị đã đưa ra ba gợi ý, em cứ nhất quyết không nghe. Vậy thì chị cũng hết cách, em muốn nghĩ sao thì tùy.”
Tôi không để tâm đến cô ta nữa, cúi đầu nhìn Tiểu Trạch trong lòng. Thằng bé đã uống xong sữa, đang mở to đôi mắt đen láy nhìn tôi, bàn tay nhỏ còn nắm lấy ngón tay tôi.
Kiếp trước, tôi luôn cảm thấy có lỗi với Tiểu Bảo, nên đã dồn hết tâm trí cho nó.
Tiền chữa trị, tiền dinh dưỡng, rồi sau này là tiền phẫu thuật laser, tất cả đều do tôi từng chút một tích góp. Tôi còn làm thêm đồ thủ công sau giờ làm, kiếm được bao nhiêu tiền đều dúi vào tay cô em chồng, chỉ mong có thể bù đắp “lỗi lầm”.
Còn Tiểu Trạch của tôi thì sao?
Thằng bé cái gì cũng dùng lại đồ cũ của Tiểu Bảo, đồ dùng học tập cũng là loại rẻ nhất. Dù vậy, mỗi lần thấy tôi mệt đến không đứng thẳng lưng nổi, nó đều nhón chân đấm lưng cho tôi, giọng nói non nớt dỗ dành. Nó chưa bao giờ phàn nàn vì không có đồ chơi mới, không có quần áo mới, ngược lại còn luôn lén dúi cho tôi những món quà nhỏ, nói rằng “mẹ đi làm vất vả”.
Là tôi, chính tôi đã bị cái cảm giác tội lỗi vô căn cứ đó làm cho mụ mị đầu óc, khiến con trai tôi phải chịu bao nhiêu tủi hờn cùng mình.
Sau khi phát hiện những nốt mẩn đỏ của Tiểu Bảo không lặn đi, Tôn Gia Thụ cũng dần không đưa hết lương về nhà nữa.
Thỉnh thoảng anh ta mua cho Tiểu Trạch một chiếc ô tô điều khiển từ xa, hay một cái áo khoác mới, chỉ cần cô em chồng bế Tiểu Bảo khóc lóc vài câu bên cạnh, tôi lại phải cắn răng đem đồ tặng cho Tiểu Bảo.
Lâu dần, Tôn Gia Thụ cũng lười, dứt khoát không mua gì nữa, không khí trong nhà ngày càng lạnh lẽo.
Chồng của cô em chồng ban đầu vì “nốt mẩn đỏ” của Tiểu Bảo mà có thành kiến rất lớn với tôi, nhiều lần gây khó dễ cho Tôn Gia Thụ trong công việc.
Là tôi, ngày nào cũng như ngày nào chạy đến nhà họ, tươi cười với cô em chồng và mẹ chồng cô ta, lắng nghe những lời chỉ trích bóng gió của họ mà không dám phản bác một câu.
Là tôi, khi họ nói “bận việc”, đã lặng lẽ đón Tiểu Bảo về nhà, cho ăn, tắm rửa, kể chuyện, nửa đêm nó khóc là tôi phải dậy dỗ dành, còn chăm hơn cả Tiểu Trạch.
Suốt mười năm trời, từ lúc bập bẹ tập nói đến khi tốt nghiệp tiểu học, họp phụ huynh của Tiểu Bảo là tôi đi, quần áo đổi mùa là tôi mua, nó thích ăn gì, tôi còn nhớ rõ hơn cả Tiểu Trạch.
Là tôi, ban ngày đi làm, tối về thức khuya làm thêm, từng đồng kiếm được đều đưa cho cô em chồng. Cô ta cầm tiền của tôi đi thẩm mỹ viện, đi làm móng, làm tóc. Tôi thấy cũng chỉ có thể giả vờ như không thấy, chỉ sợ cô ta không vui, rồi chồng cô ta lại gây khó dễ cho Tôn Gia Thụ.
Vợ chồng họ sống một cuộc đời nhẹ nhàng và tươm tất.
Cũng chính vì vậy, chồng cô ta mới tiếp tục đưa tài nguyên cho Tôn Gia Thụ.
Những chuyện này, tôi từng nghĩ Tôn Gia Thụ không biết.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh ta biết cả, và cũng cảm thấy đó là việc tôi nên làm.
Dù sao thì, sự nghiệp của anh ta quả thực ngày càng thuận lợi.
Nhưng anh ta đã làm gì?
Chỉ biết nói “đừng phàn nàn nữa, chẳng phải tại em sao” khi tôi mệt đến không đứng thẳng nổi. Khuyên tôi “nhịn đi, vì anh” khi bị cô em chồng gây khó dễ.
Chức vụ của Tôn Gia Thụ ngày càng cao, tiệc tùng ngày càng nhiều, nhưng số lần về nhà lại ngày càng ít. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt ngày càng giống như nhìn một gánh nặng không biết điều. Chúng tôi ngủ riêng, ăn cơm cũng không nói với nhau câu nào, nhà đã trở thành một cái vỏ rỗng chỉ để nghỉ ngơi.
Anh ta có lẽ nghĩ rằng, tất cả những thành quả này đều do một mình anh ta phấn đấu mà có được.
3
Một tháng rưỡi sau, tôi đi phỏng vấn hơn chục công ty nhưng đều thất bại.
Ánh mắt của các nhân viên nhân sự dừng lại rất lâu trên dòng chữ “đã kết hôn, đã có con” trong hồ sơ của tôi, rồi cuối cùng đều quay về câu hỏi:
“Con bạn bao nhiêu tuổi rồi? Có ai giúp chăm sóc không?”
Mỗi lần tôi trả lời xong, thứ nhận lại luôn là nụ cười lịch sự và câu nói “chúng tôi sẽ xem xét thêm”.
Bằng đại học bình thường, rời xa công việc hai năm, cộng thêm một đứa trẻ sơ sinh đang cần chăm sóc. Trong thị trường việc làm ít ỏi này, tôi như một mảnh vụn không ai cần đến.
Mở cửa nhà, tôi nghe thấy tiếng mẹ chồng đang dỗ con:
“Ôi, cháu trai cưng của bà, đói không nào? Bà pha sữa cho con nhé?”
Động tác thay giày của tôi khựng lại.
Lúc đầu, khi tôi đề nghị để mẹ tôi đến chăm sóc Tiểu Trạch, mẹ chồng đã lắc đầu nguầy nguậy, mắt rưng rưng nói:
“A Âm, không phải mẹ ngăn cản con, nhưng cháu vẫn nên thân với bà nội hơn. Mẹ con đến thì tốt thật, nhưng sau này Tiểu Trạch thân với bà ngoại hơn, lòng mẹ…”
Bà chưa nói hết câu, nước mắt đã rơi xuống.
Màn kịch đẫm nước mắt của mẹ chồng, tôi không tin một chữ. Bà ta đâu phải sợ cháu không thân với mình, rõ ràng là muốn nắm Tiểu Trạch trong tay để điều khiển tôi.
“Về rồi à?”
Mẹ chồng thấy tôi vào nhà, bế Tiểu Trạch ra đón, mặt tươi cười:
“Tiểu Trạch vừa uống sữa xong, ngoan lắm, không quấy chút nào.”
Tiểu Trạch trong lòng bà mở mắt, thấy tôi thì vẫy vẫy cánh tay nhỏ, miệng phát ra tiếng “i a”.
Lòng tôi mềm nhũn, đưa tay muốn bế thằng bé, nhưng mẹ chồng lại nghiêng người né tránh:
“Con mới về chắc mệt rồi phải không? Mẹ bế được rồi, con mau đi nghỉ đi.”
Mẹ chồng bế Tiểu Trạch đi vòng quanh phòng khách, miệng luyên thuyên không ngớt:
“Cái người Tiểu Đình mới tìm ấy, đúng là không biết điều, một tháng trả năm nghìn tệ chỉ để cho con bú thôi đấy.”
“Lại còn là họ hàng bên chồng nó, gọi là chị họ, mới sinh xong chưa bao lâu. Sữa thì nhiều thật, nhưng trông chẳng có dáng dấp của vú nuôi gì cả.”
“Bảo cô ta đừng ăn cay, cô ta quay đầu gặm chân gà ngâm ớt; bảo cô ta đừng ăn mặn, bữa nào cô ta xào rau cũng đậm vị.”
“Tiểu Đình nhắc cô ta hai câu, người ta bỏ việc luôn, nói ‘thuê thì thuê, không thuê thì thôi, khối người mời tôi’.”
Bà thở dài, cọ cằm vào đỉnh đầu Tiểu Trạch:
“Đây đã là người thứ ba rồi, ai cũng khó chiều như vậy.”
Tôi vừa gấp quần áo, vừa nghe những lời bóng gió của bà, trong lòng sáng như gương.
Bà đâu phải nói vú nuôi không tận tâm, rõ ràng là đang nhắc nhở tôi: Cô em chồng tìm một người cho bú đáng tin cậy không dễ, vẫn mong tôi có thể mềm lòng.
Hóa ra bà cũng biết thuê người cho bú là phải trả tiền à.
Nhớ lại kiếp trước, rõ ràng đã nói trước là tôi chỉ chịu trách nhiệm cho con bú.
Nhưng chưa được mấy ngày, cô ta bắt đầu tìm đủ mọi lý do, đầu tiên là nói đêm ngủ không ngon ảnh hưởng đến công việc ban ngày, vứt con cho tôi chăm cả đêm; sau đó dứt khoát cả ban ngày cũng mặc kệ, chỉ nói công ty bận, phải đi công tác, kết quả là xách hành lý đi du lịch.
Cả nhà họ đều mặc định rằng tôi nên làm “vú nuôi” miễn phí này, con khóc thì trách tôi không cho bú no, sữa loãng thì trách tôi kén ăn.
Mẹ chồng cô ta nấu cho tôi món rau luộc nhạt nhẽo như cho thỏ ăn, sườn hầm cả buổi chỉ có mùi tanh của thịt sống, đến một giọt xì dầu cũng không cho.
Mỗi bữa cơm bưng đến trước mặt, nhìn những thứ xám xịt đó tôi đã thấy buồn nôn, đũa động được hai lần là không muốn cho vào miệng nữa.
Nhưng họ nói “vì con nên phải ăn”, tôi đành ép mình nuốt xuống, trong dạ dày như có tảng đá chặn lại, không tài nào tiêu hóa nổi.
Mỗi khi đến nửa đêm, tôi đói đến mức tim đập nhanh, tay run, nằm trên giường trằn trọc không yên.
Ngay cả canh gà hầm với danh nghĩa bồi bổ cho tôi cũng phải chia làm hai phần. Bát canh bưng đến trước mặt tôi chỉ có lớp mỡ dày nổi lềnh bềnh, đến một miếng thịt vụn dính xương cũng không thấy.
Còn bát của cô em chồng thì sao, không chỉ nêm đủ gia vị, mà còn đầy ắp thịt gà hầm nhừ, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm nức.
Bát canh của tôi, uống một ngụm, mùi tanh quyện với mùi mỡ xộc thẳng lên óc, khiến người ta phải nhíu mày.
Nhưng họ cứ nhìn chằm chằm, nói “sữa mẹ là phải dưỡng như vậy”. Tôi chỉ có thể bịt mũi nuốt xuống, cảm giác mình như một cái bình chứa sữa.
Mẹ chồng thấy tôi ngẩn người, tưởng tôi đã mềm lòng, bà bèn chuyển chủ đề:
“Thật ra, nếu con chịu giúp một tay, thì đâu cần phải vất vả thế này? Sữa con tốt, lại cẩn thận, Tiểu Bảo ở với con chắc chắn tốt hơn ở với người ngoài…”
“Mẹ.”
Tôi ngắt lời bà, đặt chiếc chăn nhỏ đã gấp vào tủ:
“Vú nuôi có tệ đến đâu cũng là lựa chọn của em chồng. Nó đã nói sữa mẹ có dinh dưỡng, kiên quyết muốn nuôi con hoàn toàn bằng sữa mẹ, thì nên tự mình tìm cách.”
“Một tháng năm nghìn tệ còn đắt hơn sữa bột nhiều, nó chịu chi tiền đó, chứng tỏ người ta có khả năng giải quyết, chúng ta đừng lo lắng làm gì.”
Mẹ chồng bĩu môi, bế Tiểu Trạch đến trước mặt tôi:
“Con nói vậy là sao, cái gì gọi là đừng lo lắng? Tiểu Bảo cũng là cháu ngoại của mẹ mà!”
“Hôm qua Tiểu Đình còn khóc với mẹ, nói đổi ba vú nuôi rồi, tốn không ít tiền, mà Tiểu Bảo chẳng lên cân chút nào, gầy như con mèo con…”
“Gầy thì bảo nó đưa con đi khám, xem thiếu chất gì.”
Tôi cầm điện thoại lướt xem thông tin tuyển dụng, không ngẩng đầu:
“Không thể mong một người ngoài tận tâm như mẹ ruột được, nó là mẹ thì phải tự bỏ công sức nhiều hơn, còn hơn bất cứ điều gì.”
“Nếu nó thực sự không tìm được người phù hợp, thì thà cho Tiểu Bảo uống thêm sữa bột sớm đi, đừng lằng nhằng mãi, làm lỡ dở cả đứa trẻ.”
Tôi cười lạnh trong lòng.
Cái gọi là sữa mẹ có dinh dưỡng, cho con bú sữa mẹ là vì tốt cho con?
Cô ta sợ là vì vóc dáng của mình thì có.
Kiếp trước tôi nên hiểu ra điều đó từ sớm. Cô ta sinh trước tôi chỉ nửa tháng, nhưng ngày nào cũng mặc váy bó sát khoe dáng trước mặt tôi, eo thon như chưa từng sinh nở, móng tay sơn đỏ chót, mùi nước hoa từ xa đã ngửi thấy.
Tôi bế Tiểu Trạch mệt đến không đứng thẳng nổi, cô ta còn véo tay tôi cười:
“Chị dâu, sao bụng chị vẫn như đang mang bầu thế? Có phải ở cữ tẩm bổ nhiều quá không?”
Lúc đó tôi chỉ nghĩ cô ta phục hồi nhanh, sau này mới biết, cô ta từ đầu đã không định tự cho con bú.
Nói là ít sữa, thực chất là sợ cho con bú ngực sẽ bị chảy xệ, sợ phải thức đêm ảnh hưởng giấc ngủ, sợ phải kiêng khem không được ăn lẩu, nướng, gà rán…
Những chuyện này, sau này khi cô ta gọi điện cho bạn, tôi đã nghe rõ mồn một ngoài cửa.
Bây giờ cũng vậy, cô ta thà bỏ tiền thuê người, thà nhìn người khác đối xử qua loa với con mình, cũng không chịu hy sinh một chút thể diện nào của bản thân.
Miệng thì nói “sữa mẹ là tốt nhất cho con”, chẳng qua chỉ là tìm một cái cớ để đùn đẩy trách nhiệm của mình cho người khác mà thôi.
Mẹ chồng thấy tôi không chút lay chuyển, thở dài một tiếng, bế Tiểu Trạch ra ban công, miệng vẫn lẩm bẩm:
“Thật là, người một nhà mà cứ như người dưng, giúp nhau một tay thì đã sao?”
Tôi nghe những lời phàn nàn của bà, ngón tay lướt trên màn hình, lòng không một gợn sóng. Kiếp trước chính là bị những lời “người một nhà” này quấn lấy không thoát ra được. Kiếp này, đừng nói cô em chồng đổi ba vú nuôi, dù có đổi ba mươi người, cũng đừng hòng tôi phải bận tâm đến.
Tiểu Trạch ở ban công khẽ ọ ẹ hai tiếng, tôi đứng dậy đi tới, đón thằng bé từ tay mẹ chồng. Cậu nhóc lập tức đưa tay nắm lấy cổ áo tôi, miệng toe toét cười một nụ cười thật tươi.
Tôi cúi đầu trêu đùa Tiểu Trạch. Nó nắm ngón tay tôi đưa vào miệng, nước dãi chảy đầy tay tôi, nhưng lòng tôi lại ấm áp vô cùng.
Tôn Gia Thụ về nhà với một thân mùi rượu, ném chiếc cặp công sở ở cửa, động tác nới lỏng cà vạt cũng toát lên vẻ mệt mỏi.
Anh ta không nhìn con trước, mà đi thẳng đến trước mặt tôi, mày nhíu thành một cục:
“Mẹ nói với anh rồi, dạo này em tìm việc không thuận lợi lắm à?”
Tôi đang thay tã cho Tiểu Trạch, không ngẩng đầu:
“Vâng, vẫn đang xem.”
“Ôi, A Âm, tình hình việc làm bây giờ tệ thế này, em một người đã rời xa công việc hai năm, tìm được việc gì tốt chứ? Cùng lắm là ba bốn nghìn tệ, trừ đi bảo hiểm xã hội còn lại càng ít.”
Anh ta kéo ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng khuyên:
“Hay là… thôi đi?”
Tôi ngước mắt nhìn anh ta:
“Thôi đi là ý gì?”
“Em xem này.” Anh ta nghiêng người về phía trước, giọng nói mềm đi.
“Bên Tiểu Đình không phải vẫn chưa tìm được người phù hợp sao? Tiểu Bảo mới hơn một tháng, đang là lúc cần người chăm sóc. Dù sao em cũng đang không có việc làm, hay là… sang giúp một tay đi?”
Tay tôi đang làm dở động tác thì dừng lại.
“Em đừng vội từ chối.” Anh ta vội vàng bổ sung. “Bây giờ thông sữa vẫn còn kịp mà, mới ra tháng được một tháng rưỡi, tìm chuyên gia thông tắc tia sữa thử xem, biết đâu vẫn còn hy vọng.”
“Kể cả không được, em sang giúp chăm sóc đứa bé, pha sữa, thay tã cho Tiểu Bảo cũng được mà.”
“Chăm một đứa cũng là chăm, hai đứa cũng là chăm, em vất vả một chút, gia đình sẽ yên ổn, anh bên này cũng có thể chuyên tâm vào dự án với bên nhà chồng của em…”
“Tôn Gia Thụ!”
Tôi đặt tã của Tiểu Trạch xuống, nhìn thẳng vào anh ta:
“Anh quên rồi à, Tiểu Bảo là con trai của em gái anh, không phải của tôi.”
Giọng anh ta cao hơn một chút, mang theo một tia bực bội:
“Anh biết, nhưng chồng nó quan trọng với anh thế nào em rõ mà!”
“Dự án này mà thành công, anh có thể lên chức trưởng phòng, lúc đó lương tăng gấp đôi, chẳng phải nhiều hơn em đi làm sao? Em cứ coi như giúp anh một lần, chịu đựng vài tháng.”
“Anh hứa, đợi bên anh ổn định, sẽ lập tức thuê bảo mẫu thay em, được không?”
“Không được.” Tôi quả quyết, “Tiểu Bảo có bố mẹ nó, không đến lượt một người mợ như tôi phải làm mẹ nó.”
Anh ta nhíu chặt mày, giọng điệu có chút nóng nảy:
“Sao em cứng đầu thế? Công việc ba bốn nghìn tệ một tháng có gì đáng để cố chấp? Em ở nhà chăm con cho tốt, để anh không phải lo lắng gì, còn hơn bất cứ thứ gì!”
Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Anh yên tâm rồi, còn tôi thì sao?”
“Tôi từ bỏ công việc, quay cuồng quanh con của em gái anh, sau này sự nghiệp của anh thành công, anh sẽ nhớ đến công lao của tôi, hay cảm thấy đó là điều hiển nhiên?”
Anh ta sững người một lúc, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, trên mặt hiện lên vẻ dịu dàng:
“Sao anh lại không nhớ chứ? Chúng ta là vợ chồng, sự hy sinh của em anh đều ghi lòng tạc dạ.”
Tôi cười.
Anh đương nhiên là không ghi lòng tạc dạ rồi.
Kiếp trước, những ngày tháng vất vả không kể đêm ngày của tôi chỉ đổi lại sự thờ ơ và ghét bỏ của anh. Trong mắt anh, khó khăn của em gái, tương lai của bản thân, vĩnh viễn quan trọng hơn sự tủi thân của tôi.
Tôi giọng điệu bình tĩnh nhưng kiên định: “Công việc của tôi, tôi sẽ tiếp tục tìm.”
“Chuyện của Tiểu Bảo, để em gái anh tự tìm cách. Sự nghiệp của anh cần nhờ đến chồng nó, đó là chuyện của anh, nhưng đừng kéo tôi vào.”
Tôn Gia Thụ thấy tôi không chút lay chuyển, tức đến mức nắm chặt tay, khớp ngón tay trắng bệch.
Anh ta không hiểu, người vợ luôn thấu tình đạt lý sao lại trở nên cố chấp như vậy.
Cái gì gọi là “đó là chuyện của anh”?
Anh ta hạ mình nịnh bợ chồng em gái, nỗ lực leo lên, chẳng phải cũng vì cái nhà này sao?
Cuối cùng anh ta không nói gì, quay người đóng sầm cửa vào phòng làm việc.
Tôi nhìn cánh cửa đóng chặt, lòng không một gợn sóng.
Không có sự hy sinh của tôi, con đường sự nghiệp của Tôn Gia Thụ sẽ không dễ dàng như vậy.
Đừng nói anh ta đến khuyên vài câu, dù có quỳ xuống cầu xin, tôi cũng sẽ không dính dáng đến gia đình đó nữa.
Tôi muốn xem, lần này cái “nốt mẩn đỏ” đó, họ sẽ đổ tội cho ai?
4
Năm tháng sau, vào một buổi chiều tối, khi tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi vừa tiễn học sinh cuối cùng ra về.
Mở tin nhắn, thấy số tiền “5280 tệ” được cộng vào tài khoản, tôi không nhịn được cười thành tiếng trước màn hình.
Đây là tháng lương thứ ba của tôi với công việc giáo viên tại một trung tâm dạy thêm.
Vì công việc này có tính chất bán hàng, hai tháng đầu thành tích của tôi lẹt đẹt, lương nhận về chưa đến bốn nghìn. Tháng này cuối cùng cũng đã nâng được hoa hồng lên. Lần đầu tiên vượt qua năm nghìn, lòng tự tin cũng tăng lên đáng kể.
Lúc đi qua siêu thị, tôi chọn một con vịt quay mà Tôn Gia Thụ thích ăn, lại lấy thêm một hộp dâu tây mà Tiểu Trạch gần đây rất mê. Thằng bé bây giờ đã mọc hai chiếc răng nhỏ, rất thích ôm quả dâu gặm đến mức dính đầy mặt.
Thẻ lương của Tôn Gia Thụ vẫn ở trong tay tôi, lương tháng sau thuế của anh ta gần mười nghìn, tôi cũng không đến nỗi tiếc một con vịt quay cho anh ta.
Lúc tính tiền thấy cherry nhập khẩu đang giảm giá, tôi do dự một chút rồi cũng bỏ một hộp vào giỏ.
Khi mở cửa nhà, đèn ở cửa đã sáng, nhưng không nghe thấy tiếng “i a i a” quen thuộc của Tiểu Trạch. Lúc thay giày tôi phát hiện đôi giày da của Tôn Gia Thụ không có trên kệ, đôi giày vải mẹ chồng hay đi cũng không thấy đâu.
“Mẹ? Tiểu Trạch?”
Tôi gọi hai tiếng, đi vào phòng khách. Chiếc nôi trống không, con gấu bông yêu thích của Tiểu Trạch bị vứt trên thảm.
Đang lúc thắc mắc, điện thoại đột nhiên reo lên, là mẹ chồng gọi, tiếng nền rất ồn ào, có thể nghe thấy giọng nói nức nở của Tôn Vũ Đình.
“A Âm, con mau đến bệnh viện thành phố đi!” Giọng mẹ chồng gấp gáp đến run rẩy.
“Tiểu Bảo xảy ra chuyện rồi! Trên mặt trên người nổi rất nhiều nốt đỏ, từng mảng một, hôm qua bôi thuốc không đỡ, sáng nay đổi thuốc mới cũng không ăn thua, bác sĩ nói phải nhập viện kiểm tra!”
“Con mau qua đây, mẹ một mình chăm hai đứa không xuể! Gia Thụ vừa từ công ty chạy qua, đang giúp làm thủ tục!”
“Tiểu Trạch đâu ạ?” Tay tôi nắm chặt điện thoại.
“Mẹ đang bế đây, đang chơi trong xe đẩy, ngoan lắm.” Mẹ chồng ngừng một chút, giọng điệu dịu đi. “Con đừng hoảng, đi đường cẩn thận, bọn mẹ ở khoa nhi, tầng năm khu nội trú.”
Tôi đương nhiên không hoảng.
Cúp điện thoại, tôi thong thả cất đồ đạc vào chỗ, sắp xếp xong xuôi mới ra khỏi nhà.
Thực ra năm tháng qua, chúng tôi sống khá yên ổn. Mẹ chồng miệng thì thỉnh thoảng nhắc đến chuyện của Tiểu Bảo, nhưng đối với Tiểu Trạch cũng rất tận tâm.
Dù sao đây cũng là cháu trai duy nhất của bà. Chồng tôi không nhắc lại chuyện bắt tôi ở nhà chăm con nữa, tôi cũng không bới móc vấn đề.
Sáng anh ấy sẽ tiện đường đưa tôi đến bến xe buýt, tối tôi soạn bài muộn, anh ấy sẽ lặng lẽ pha một cốc sữa nóng đặt trên bàn.
Tôi nghĩ, kiếp trước chuyện bệnh di truyền của Tiểu Bảo, có lẽ chồng tôi không biết.
Kiếp trước, cô em chồng thỉnh thoảng đến xin Tôn Gia Thụ tiền dinh dưỡng, anh ấy đều cho, trước sau cộng lại cũng gần mười vạn tệ.
Anh ấy vẫn là một người cha tốt. Khi tôi dồn hết tâm trí vào Tiểu Bảo, không lo được cho Tiểu Trạch, anh ấy dù bận việc đến đâu cũng xắn tay vào giúp.
Thỉnh thoảng tan làm về nấu cơm cho Tiểu Trạch, cuối tuần đưa Tiểu Trạch đi công viên.
Lương tuy không giao nộp hết, nhưng cũng chưa bao giờ cắt khoản chi tiêu trong nhà.
Tiền sinh hoạt phí hàng tháng đều chuyển đúng hẹn, tiền dầu muối gạo mắm, học phí, tiền học thêm của Tiểu Trạch chưa bao giờ cần tôi phải lo.
Có lẽ anh chỉ muốn cho con một gia đình trọn vẹn. Sau này dù anh cảm thấy tôi là gánh nặng, nhưng ngoài việc xa lánh tôi ra, anh cũng không làm gì quá đáng.
Vẫn là tại tôi quá ngu ngốc. Lúc đó tôi như bị bỏ bùa, cảm giác tội lỗi trong lòng cộng với những lời lải nhải của gia đình cô em chồng, khiến tôi dâng hiến tất cả mà vẫn thấy chưa đủ.
Đôi khi con người ta thực sự không thể đồng cảm được với chính mình.
Chiếc taxi dừng trước cổng bệnh viện, tôi vừa vào tầng năm khu nội trú, đã thấy Tôn Gia Thụ đứng bên quầy y tá gọi điện thoại. Anh ta nhíu chặt mày, nhưng giọng điệu cố gắng giữ vẻ ôn hòa:
“…Bên dự án tối nay anh không về kịp rồi. Bên Tiểu Bảo cần người, không cần cảm ơn, đều là người một nhà, anh sẽ xử lý ổn thỏa…”
Thấy tôi đến, anh ta cúp điện thoại bước nhanh lại: “Vợ, hôm nay em tăng ca à? Sao về muộn thế?”
“Em mới nhận lương, mua ít đồ.”
Tôi nhìn ra sau lưng anh ta, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Tiểu Bảo sao rồi anh?”
Giọng anh ta trầm xuống, nắm lấy tay tôi: “Vừa lấy máu xong, đang ngủ trong phòng bệnh rồi.”
“Bác sĩ nói sơ bộ là phát ban, bảo làm thêm kiểm tra. Tiểu Đình đang ở trong trông nó, tâm trạng không tốt lắm.”
Lúc này mẹ chồng đẩy xe Tiểu Trạch lại gần, cậu nhóc thấy tôi, lập tức vươn tay i a gọi. Lòng tôi mềm nhũn, vội vàng bế thằng bé vào lòng, nó liền dụi vào hõm cổ tôi. Tôn Gia Thụ đứng bên cạnh, tự nhiên đưa tay sửa lại cổ áo bị con trai kéo lệch cho tôi.
“Em đưa Tiểu Trạch về trước đi.”
“Ở đây có anh rồi, có kết quả kiểm tra anh sẽ báo cho em.”
Tôi cũng đang có ý đó, lúc này mà cô em chồng thấy tôi, không biết lại nổi điên gì nữa.
Tôi gật đầu, đưa chiếc túi đựng hoa quả qua:
“Vậy em về trước, trong túi là hoa quả mang từ nhà đi, anh với mẹ ăn tạm lót dạ.”
Anh ta “ừm” một tiếng nhận lấy, vừa quay người định vào phòng bệnh, lại quay đầu nhìn tôi một cái, trong mắt mang theo một tia ấm áp không rõ.
Trong phút chốc, mùi thuốc khử trùng ở hành lang như bị rút đi, thay vào đó là mùi hoa dành dành dưới ký túc xá mùa hè năm ấy.
Chúng tôi đã cùng nhau đi từ thời áo trắng đến lễ đường. Ngày tốt nghiệp, anh ta quỳ một gối dưới lầu ký túc xá, cầm nhẫn đỏ mặt cầu hôn tôi.
Tiền thách cưới không thiếu một xu theo lời mẹ tôi nói, tiền trả trước nhà mới mỗi người một nửa, tiền trang trí là anh ta bỏ ra, nhưng phong cách lại hoàn toàn theo ý tôi.
Ngày đăng ký kết hôn, anh ta nắm chặt cuốn sổ đỏ, kích động ôm tôi xoay ba vòng trước cửa cục dân chính.
Ngày nhận tháng lương đầu tiên, lòng bàn tay cầm hộp quà của anh ta đổ mồ hôi, dúi vào tay tôi nói sau này lương đều đưa cho tôi giữ.
Những hình ảnh đó thoáng qua trước mắt.
Tôi trấn tĩnh lại, quay người đi ra ngoài hành lang.
Vừa đi được hai bước, đã nghe thấy một tiếng hét thất thanh từ trong phòng bệnh:
“Cút đi! Ai cần cô ta giả vờ tốt bụng!”
Ngay sau đó là một tiếng “loảng xoảng”, táo, quýt bị ném ra ngoài, lăn lóc khắp sàn. Vài quả táo Fuji đập vào lan can hành lang, vỏ cũng bị dập nát.
Những quả này đều đã để ở nhà một thời gian, vỏ đã không còn tươi bóng.
Lúc lấy đi tôi đã đoán được kết cục của chúng, dù sao để đó cũng chật chỗ, lại không ai thích ăn, dùng để đối phó tình huống là vừa hợp.
Cô em chồng xông ra, chỉ vào mũi tôi mắng:
“Đều tại con tiện nhân nhà chị! Tôi đã nói từ lâu sữa bột không có dinh dưỡng, người ta đều cho con bú sữa mẹ, chỉ có chị là thích chơi trội đòi cho uống sữa bột!”
“Biết rõ tôi không đủ sữa, không giúp thì thôi, còn ngày nào cũng nói sữa bột tốt này tốt nọ—giờ thì hay rồi! Tiểu Bảo nhà tôi uống sữa bột bị ngộ độc rồi! Chị vừa lòng chưa?!”
Chồng tôi ở phía sau kéo tay cô ta, mày nhíu chặt, liên tục nháy mắt với tôi, ra hiệu tôi mau đi đi.
Đúng lúc này, mẹ chồng của cô ta cũng đến, bà ta vội vàng đứng sau lưng Tôn Vũ Đình, ưỡn thẳng lưng, giọng nói ánh lên vẻ the thé, phụ họa:
“Chính thế! Đình Đình mới sinh xong người còn yếu, cô là chị dâu không giúp một tay, lại còn ngày nào cũng lải nhải sữa bột tốt, đây không phải là hại người sao?”
“Tiểu Bảo nhà chúng tôi mà có mệnh hệ gì, cô gánh nổi không?”
Cửa mấy phòng bệnh xung quanh “két” một tiếng mở ra, vài bà thím xách theo bình giữ nhiệt ló đầu ra, nghe thấy mấy câu này liền nhíu mày.
“Làm mẹ không chịu cho con bú sữa mẹ, còn khuyên người khác cũng đừng cho bú? Con ăn vào có vấn đề, làm chị dâu đúng là nên tự kiểm điểm lại.”
“Đúng vậy, sữa mẹ quý giá biết bao, sữa bột sao sánh được? Thời chúng ta ai mà không cho con bú sữa mẹ, người trẻ bây giờ đúng là õng ẹo.”
“Đến cả ngôi sao người ta còn kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ, chậc chậc, gặp phải bà mẹ ích kỷ thế này, đứa bé thật đáng thương…”
Những lời bàn tán của đám đông khiến Tôn Vũ Đình càng thêm hung hăng, hất tay Tôn Gia Thụ ra định lao về phía tôi:
“Nghe thấy chưa? Mọi người đều cho là lỗi của chị! Chị phải chịu trách nhiệm!”
Tôi bị những lời lẽ vô lý này làm cho bật cười.
“Tôn Vũ Đình, cô dù gì cũng là sinh viên đại học được ăn học đàng hoàng, sao có thể nói ra những lời như vậy?”
“Thứ nhất, tôi có cho con bú sữa mẹ hay không, không liên quan đến cô.”
“Tôi cũng chưa bao giờ khuyên cô điều gì, rốt cuộc là do cô ít sữa không cho bú được, hay là ngay từ đầu đã ngại chăm con phiền phức không muốn cho bú, trong lòng cô rõ hơn ai hết.”
“Con của cô uống sữa mẹ hay sữa bột, đó là chuyện của cô với tư cách là một người mẹ phải quyết định, đừng đổ lên đầu tôi.”
“Thứ hai, trẻ con lớn lên bằng sữa bột nhiều vô kể, sao cứ nhằm vào nhà cô mà có chuyện? Nếu cô ham rẻ mua phải sản phẩm ba không không rõ nguồn gốc, cô nên đi tìm nhà sản xuất mà tính sổ, chứ không phải đứng đây la lối với tôi.”
Tiếng bàn tán ở hành lang ngừng lại, những người vây xem vẫn đứng đó, nhưng không ai nói xen vào nữa.
Tôn Vũ Đình sững người, ngón tay chỉ vào tôi cứng đờ giữa không trung.
Cô ta rõ ràng không phản ứng kịp—
Tôi vốn tính tình mềm mỏng, trước đây dù cô ta có nổi nóng với tôi thế nào, tôi cùng lắm chỉ đỏ hoe mắt không nói gì, làm sao dám đối đáp lại thẳng thừng trước mặt bao nhiêu người như vậy?
Những quả trái cây lăn lóc trên sàn lúc này như đang chế giễu cô ta, cô ta há miệng, cổ họng như bị nghẹn lại, vẻ kiêu ngạo ban nãy đã phai đi quá nửa, chỉ còn lại khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Có lẽ trong mắt cô ta, tôi nên giống như trước kia, bị cô ta chỉ vào mũi mắng cũng chỉ biết nuốt tủi hờn vào bụng. Làm sao có thể như bây giờ, từng câu từng chữ, giọng nói rõ ràng dứt khoát phản bác lại một cách lớn tiếng.
Mọi người xung quanh đã bắt đầu chuyển mũi dùi về phía cô ta.
“Cô gái này trông cũng hiền lành, sao nói chuyện vô lý thế?”
“Nghe như là mua phải sữa bột kém chất lượng, con ăn vào bị bệnh à? Chuyện này cũng đổ cho người khác được sao?”
“Thôi đừng nói nữa, lát nữa lại bị đổ tại nói hai câu làm cô ta đau đầu, có khi còn bắt đền tiền ấy chứ…”
Tôn Vũ Đình có chút mất mặt, lại muốn nổi đóa, nhưng bị ánh mắt bình tĩnh pha chút lạnh lùng của tôi nhìn đến mức có chút rờn rợn, lời đến miệng đành phải nuốt ngược vào trong.
Tôi bế con, không thèm nhìn cô ta thêm một cái nào nữa, quay người bỏ đi.
Tôi nhớ rất rõ, kiếp trước mấy lần đầu đi khám đều bị chẩn đoán nhầm, thời điểm điều trị tốt nhất cứ thế mà bỏ lỡ.
Đứa bé ngày một lớn, căn bệnh cũng kéo dài năm này qua năm khác, theo tuổi tác mà màu sắc càng đậm, càng dày lên. Rõ ràng ban đầu không phải vấn đề gì to tát, lại bị kéo dài thành căn bệnh nan y khó chữa.
Đột nhiên, một ý nghĩ lạnh lẽo thoáng qua trong đầu tôi:
Ban đầu có thể nói là không biết, nhưng sau này thì sao?
Liệu có phải họ cố tình trì hoãn không?
Dù sao cũng có tôi là kẻ ngốc chịu trận ở phía trước.
Ý nghĩ này xuất hiện rồi thì không thể xua đi được nữa.
Ban đầu tôi chỉ muốn đứng ngoài xem kịch, để họ tự mình gây chuyện.
Nhưng bây giờ, cô em chồng vẫn cố tình đổ chuyện của con lên đầu tôi, muốn tôi lại một lần nữa làm kẻ chịu tội thay.
Vậy thì cũng đừng trách tôi thêm dầu vào lửa.
5
Không bao lâu sau, họ đưa Tiểu Bảo đi tái khám, chẩn đoán của bác sĩ quả nhiên giống hệt kiếp trước—
Phát ban dị ứng, theo mùa, vấn đề không lớn.
Cuối cùng còn bổ sung, “Nếu là sữa mẹ, chế độ ăn của vú nuôi phải thanh đạm, kiêng đồ cay nóng; nếu là sữa bột, tốt nhất nên đổi sang loại ít gây dị ứng.”
Bác sĩ nói vài câu nhẹ bẫng, họ lại như nhận được viên thuốc an thần.
Cô em chồng vốn đã nghi ngờ sữa bột, lúc này càng sợ hãi vứt hết số sữa còn lại, bế con lo lắng đi đi lại lại, miệng lẩm bẩm “vẫn là sữa mẹ an toàn nhất”.
Vì bên nhà chồng cô ta không tìm được họ hàng phù hợp nữa, nên đành thúc giục mẹ chồng tôi tìm vú nuôi.
Mẹ chồng bị cô ta thúc ép không còn cách nào, phải nhờ vả qua mấy tầng quan hệ, cuối cùng mới tìm được một vú nuôi thể chất cực tốt ở thành phố bên cạnh, chỉ là giá cao gấp ba lần trước kia.
Cô em chồng nghiến răng đồng ý, ngay lập tức chuyển tiền cọc, như thể sợ người ta chạy mất.
Tôi ngồi bên cạnh nghe mẹ chồng kể những chuyện này, tay vẫn nhặt rau không ngừng.
Cái vẻ vì con mà không tiếc tiền của cô ta, trông cũng thật giống một người mẹ lo lắng.
Vú nuôi mới đến nhà được vài ngày, những nốt mẩn trên người Tiểu Bảo không những không lặn đi, mà còn lan thành từng mảng đỏ rực hơn.
Vú nuôi đó thì rất nghe lời, ngày ngày ăn canh nhạt kiêng khem, sữa rất tốt, nhưng đứa bé lại khóc quấy nhiều hơn, đêm thường khóc đến nửa đêm.
Mẹ chồng lo sốt vó, kéo vú nuôi hỏi han đủ điều, lúc thì nghi cô ấy lén ăn muối, lúc thì nghi ngờ thể chất cô ấy có vấn đề.
Cô em chồng cũng mất đi vẻ bình tĩnh trước kia, bế con thở dài, nhưng vẫn không hề nghĩ đến việc đưa con đến bệnh viện lớn kiểm tra kỹ lưỡng.
Tôi vẫn đi làm như thường lệ, chấm công, họp hành, xử lý công việc, cuộc sống trôi qua theo đúng quỹ đạo.
Giờ nghỉ trưa lướt thấy tin nhắn mẹ chồng gửi, lại là phàn nàn vú nuôi mới cho bú không đủ thường xuyên, lại là nói nốt mẩn của Tiểu Bảo vẫn chưa lặn, trong từng câu chữ đều đầy vẻ lo âu.
Cô em chồng cũng đăng video con khóc trong nhóm gia đình, kèm theo dòng chữ “đau lòng chết mất, bao giờ mới khỏi”. Dưới đó là một loạt họ hàng khuyên cô ta bình tâm.
Tôi lướt qua hai cái, khóa màn hình, tiếp tục ăn hộp cơm của mình.
Tan làm về nhà, lúc nào cũng nghe thấy tiếng mẹ chồng gọi điện lải nhải với vú nuôi, cô em chồng thỉnh thoảng lại cao giọng hỏi “hôm nay không ăn vụng gì chứ”.
Tôi thay giày, bế con đi thẳng vào phòng mình, đóng cửa lại, ngăn cách mọi ồn ào bên ngoài.
Bên chồng tôi thì không có biến động gì.
Tôi không làm vú nuôi cho Tiểu Bảo, từ sau hôm cãi nhau đó, anh ta thấy rõ thái độ của tôi nên cũng không nhắc lại nữa.
Không có sự hy sinh của tôi, trong công việc, chồng của em gái tự nhiên cũng không mở cửa sau cho chồng tôi, nhưng cũng không ngấm ngầm gây khó dễ.
Bên tôi thì lại rất thuận lợi, cứ thế đi làm theo đúng lịch trình. Tôi đối với bản thân rất nghiêm khắc, làm việc lại càng hăng say.
Có kinh nghiệm từ kiếp trước, tôi đã tận dụng được rất nhiều lợi thế.
Vài năm sau, nhờ vào thành tích thực tế mà tôi thăng tiến không ngừng, lương tăng lên không ít, lưng cũng thẳng hơn nhiều.
Kiếp này, sự nghiệp của chồng tôi tuy không có nhiều khởi sắc, nhưng tình cảm của chúng tôi lại bền chặt hơn trước.
Dù sao cũng từng là kết hôn vì tình yêu, không có những chuyện phiền phức từ nhà cô em chồng, ngược lại có thể tĩnh tâm sống những ngày tháng yên bình—tôi sẽ nhớ món anh ấy thích ăn, anh ấy sẽ để lại một ngọn đèn khi tôi tăng ca về muộn, sự ấm áp trong những ngày bình dị, còn quý hơn bất cứ thứ gì.
Thỉnh thoảng cũng có cãi vã, nhưng bây giờ tiền tôi kiếm được còn nhiều hơn anh ấy, cãi nhau hoàn toàn không hề yếu thế, ngược lại anh ấy càng cãi càng thiếu tự tin.
Thành thật mà nói, lúc mới tái sinh, tôi đã có ý định ly hôn.
Nhưng nghĩ lại, kiếp trước bản thân bị tẩy não quá triệt để, cũng đã làm không ít chuyện khiến anh ấy thất vọng.
Lần bị cô em chồng đánh gãy mũi đó, tuy anh ấy mắng tôi, nhưng người tinh mắt đều nhìn ra đó là cố tình làm cho cô em chồng xem.
Sau đó anh ấy vừa cẩn thận chăm sóc, vừa nhẹ nhàng an ủi, bảo tôi đừng mãi chìm trong cảm giác tội lỗi.
Hôn nhân đi đến bước đường đó, cả hai chúng tôi thực ra đều có trách nhiệm.
Hơn nữa còn có Tiểu Trạch. Tôi lớn lên trong gia đình đơn thân, mùi vị đó tôi hiểu quá rõ.
Tôi không muốn con mình cũng phải nếm trải một lần.
Ít nhất trong chuyện con cái, anh ấy vẫn là một người cha tốt, đã làm tròn trách nhiệm của mình.
Nhưng tôi thực sự không nuốt trôi được cục tức này.
Thế nào cũng phải tìm một cơ hội, để anh ta cũng phải khó chịu một phen.
Mẹ chồng biết tính tôi đã thay đổi, từ lâu đã không còn mong tôi sẽ mềm lòng giúp đỡ cô em chồng nữa. Chỉ là vẫn luôn lải nhải về “nốt mẩn” của Tiểu Bảo.
Cái bớt đỏ đó đâu phải là phát ban, mấy năm nay nó lớn lên cùng đứa trẻ, đã không còn là những đốm nhỏ li ti như ban đầu nữa. Trên mặt, trên tay, đến cả tay chân cũng lan ra, màu đỏ càng ngày càng chói mắt.
Nhưng họ vẫn không nghĩ sâu xa, chỉ cho là phát ban mãn tính, thỉnh thoảng tìm vài bài thuốc dân gian về bôi, bôi rồi cũng không thấy đỡ, cứ thế ngày này qua ngày khác kéo dài.
Cái bớt đỏ trên mặt Tiểu Bảo lan xuống đến cổ, ngực, cô em chồng cuối cùng cũng hoảng sợ. Lúc này cô ta mới đưa con đến bệnh viện danh tiếng ở tỉnh.
Sau khi có kết quả kiểm tra, cô em chồng tự nhốt mình trong phòng nửa ngày, mặc cho mẹ chồng gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cũng không chịu ra.
Mẹ chồng kéo tôi đến an ủi cô em chồng.
Tôi thấy cô em chồng ra ngoài với đôi mắt sưng húp, ánh mắt hoảng hốt, nhưng vẫn chỉ mơ hồ nói “vẫn là phát ban, chỉ là phải điều trị lâu dài”.
Mẹ chồng không hề nghi ngờ.
Cô em chồng làm loạn trong nhóm chat gia đình. Mấy người vú nuôi đầu tiên đều có chút quan hệ họ hàng.
Trong nhóm toàn là người thân quen, cô ta đầu tiên đăng vài tấm ảnh bớt đỏ trên người Tiểu Bảo, trông rất đáng sợ, ngay sau đó bắt đầu khóc lóc. Nói rằng những vú nuôi đó lòng dạ đen tối, không kiêng khem làm hại đứa bé, khiến Tiểu Bảo mang bệnh cả đời, cứ lặp đi lặp lại đòi bồi thường.
“Lúc đầu mời các người đến là nể tình họ hàng, các người thì hay rồi, nhận tiền mà không làm việc, còn hại con trai tôi cả đời!”
Cô ta liên tục gửi tin nhắn thoại trong nhóm, còn tiết lộ cả tên, địa chỉ của người ta.
“Không đền tiền cho đủ, tôi sẽ đến từng nhà các người chúc Tết, để hàng xóm láng giềng xem các người làm họ hàng như thế nào!”
Nhóm chat lập tức như ong vỡ tổ.
Những nhà bị nêu tên lập tức nhảy ra phản bác, nói rằng lúc đầu là cô ta tự tìm đến, sữa không có vấn đề gì, bệnh của đứa bé không liên quan đến họ.
Vài người lớn tuổi ra khuyên can, cô ta lại như không thấy, cứ liên tục gửi tin nhắn, lời lẽ ngày càng khó nghe.
Tôi cuộn mình trên sô pha, chồng tôi đang xử lý email công việc bên cạnh. Tôi lướt màn hình, nhìn những tin nhắn nhảy ra, lòng cười lạnh.
Hóa ra cô ta đã biết từ sớm như vậy.
Tôi vẫn luôn nghĩ, cô ta phải đợi đến khi Tiểu Bảo lên cấp hai, trường tổ chức khám sức khỏe, mới muộn màng nhận ra đó không phải là phát ban, mà là bớt đốm đỏ di truyền.
Không ngờ, cô ta đã có giấy chẩn đoán từ sớm như vậy.
Hóa ra những lần hoảng loạn và nước mắt của cô ta kiếp trước, không phải là lo lắng cho bệnh tình của con, mà là đang tính toán làm sao để đổ hết trách nhiệm cho tôi, làm sao để moi tiền từ túi tôi.
Chỉ cần nhìn qua màn hình cũng có thể tưởng tượng ra cảnh cô em chồng đang làm loạn ở nhà, cố tình trút hết giận lên những người vú nuôi vô tội.
Mẹ chồng cũng vào hùa trong nhóm:
“Đúng vậy, đều là họ hàng, sao có thể vô trách nhiệm như vậy? Đứa bé chịu khổ thế này, các người ít nhiều cũng phải có chút thành ý chứ…”
Tôi lại càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰